BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 69

không biết có nên đi vào không. Bên trong ngõ là nơi tụ tập của
những kẻ vô gia cư, cô gái vào đó một mình thật không an toàn
chút nào. Với một chút tò mò pha lẫn cả sự thách thức và sợ hãi,
tôi bật điện thoại lên, trong lòng lo sợ nhưng vẫn bước tới.

Cô gái đó đã biến mất.

Tôi cầm điện thoại tìm xung quanh chỗ đó, đột nhiên có tiếng
nói lạnh lùng cất lên: “Chị tìm tôi ư?”

Tôi quay người lại, rồi chiếu điện thoại sang, giật thót tim, cô gái
đó đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Chị làm ơn tắt bỏ điện thoại đi” tiếng nói lạnh lùng, tôi cảm
giác có cả sự khinh bỉ quen thuộc.

Cô gái đó khinh bỉ tôi thật ư? Tôi cảm thấy rất khó chịu. Cô ta
cao hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi một chút, nhưng vì thế mà có
quyền khinh bỉ người khác hay sao?

Mặc dù không vui, nhưng tôi cũng không tắt điện thoại, là vì có
như thế mới có thể nhìn thấy ánh mắt của cô ta, mặc dù như thế
là bất lịch sự.

“Chị bám theo tôi ư?”

Cô ta hỏi tôi lần thứ hai. ở tình thế bất lợi này, tôi cảm thấy
không yên tâm, cũng không biết nên giải thích như thế nào. Tôi
quay lại phía sau định tìm đường thoát thân, trong bóng tối, tôi
cảm thấy cô ta đang cười có vẻ dương dương đắc ý.

“Không cần phải chạy trốn đâu, tôi đã biết thừa là chị bám theo
tôi, tôi còn biết chị là y tá trong bệnh viện bảo trợ sức khoẻ trẻ
em và phụ nữ nữa kia. Chị có biết tôi là ai không?” Sự thẳng thắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.