BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 321

người khác tùy tiện vào?"

Nụ cười của Thượng Quân Trừng càng thêm tươi: "Không khóa, nhưng

đúng là tôi không cho phép bất cứ ai vào phòng làm việc của tôi!" Nói đến
đây, anh chợt ngừng lại. Bên dưới, Từ Nam Phương cũng đột ngột sững
người.

Gian phòng đó anh không cho người khác vào? Nhưng cô đã vào?

Một nỗi xúc động nhất thời trào dâng trong lòng Từ Nam Phương.

Thượng Quân Trừng lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Ngoại trừ lúc ngủ,

còn lại phần lớn thời gian tôi đều ở trong phòng này làm việc. Tôi thích
một mình nghe nhạc, một mình ở bên cạnh những bảo bối này."

"Tất cả chỗ nhạc cụ này anh đều biết sử dụng sao? Thật cừ! Chẳng trách

người ta nói anh là thiên tài âm nhạc... Ơ kìa, cái này là nhạc cụ gì vậy?
Nhìn có vẻ khá cổ."

"Đây là cái huyên." Thượng Quân Trừng nhìn về phía chiếc huyên, tâm

trạng vui vẻ của anh chợt vụt tắt.

"Huyên? Đây có phải là nhạc cụ anh thích nhất không? Tôi thấy nó giống

như một đồ cổ lâu năm?" Người dẫn chương trình nói.

Bờ mi Thượng Quân Trừng khẽ lay động, anh nở một nụ cười gượng

gạo: "Không phải!" Anh cứng nhắc nói, "Đây là thứ tôi ghét nhất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.