BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 330

"Thiếu gia ra ngoài kia trước được không?"

Hạ Giáng Tư liếc nhìn ánh mắt khẩn cầu của Từ Nam Phương, rốt cuộc

hiểu ra mình ở đây chỉ thêm vướng chân vướng tay. Cậu ta tủm tỉm cười,
gật đầu ra chiều hiểu rõ, sau đó phất tay với Thượng Quân Trừng: "Hai
người từ từ nói chuyện nhé, dù gì anh Trừng cũng là ngôi sao lớn, để bọn
họ chờ thêm một chút cũng không sao." Cậu ta lại nói với Từ Nam Phương:
"Tôi ra xe chờ chị, nếu tạm thời chị không về được thì bảo anh Trừng gọi
điện cho tôi, tôi lập tức lái xe đi."

Hạ Giáng Tư vừa đi, cửa còn chưa kịp đóng lại, Thượng Quân Trừng đã

nặng nề đẩy mạnh cái bàn trước mặt, chân bàn ma sát với mặt đất phát ra
tiếng ken két nhức óc, mép bàn va vào tấm gương lớn khiến tấm gương lắc
lư một chút, lọ hoa trên bàn không đứng vững xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thượng Quân Trừng thở hắt ra một hơi, Tư Nam phương đứng bên cạnh

không lên tiếng, nhất quyết đợi đến khi anh bình tĩnh trở lại.

"Cô muốn nói gì với tôi? Giữa tôi và cô không có bất cứ chuyện gì cần

nói cả!" Thanh âm của Thượng Quân Trừng vang lên giữa căn phòng trống
trải, tiếng vọng lại càng tăng thêm phần lạnh lẽo, "Chính xác mà nói từ
trước tới giờ tôi đều không muốn trông thấy hạng phụ nữ như cô."

Anh nói không chút nể nang, nhưng Từ Nam Phương cũng không có

phản ứng.

Thấy cô vẫn bình thản, Thượng Quân Trừng không nhịn được rít lên:

"Cô có biết hổ thẹn hay không hả? Cô làm vậy không thấy mất mặt sao?"

Ánh mắt anh sắc như lưỡi dao cứa thẳng vào trái tim Từ Nam Phương.

Cô biết anh đang ám chỉ điều gì, anh đã hoàn toàn quy chụp sự hiểu lầm
của Hạ Giáng Tư lên đầu cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.