BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 348

Từ Nam Phương có phần sốt sắng, cũng không hiểu dây thần kinh nào

của mình bị chập mà lại coi Diệp Phi Vũ như đứa trẻ mà ôm lấy anh ta:
"Chuyện cười, để tôi nghĩ xem nào. Đúng rồi, là thế này, có một quan
huyện vừa mới đóng một khoản thuế, muốn đi tiếp kiến tri phủ đại nhân, tri
phủ đại nhân hỏi quan huyện, khí hậu ở huyện này như thế nào? Tri huyện
nói, gió lớn, bụi nhiều. Vị tri phủ kia lại hỏi bách tính như thế nào? Tri
huyện đáp, bạch hạnh không có, nhưng có hồng hạnh[1]. Tri phủ đại nhân
bực mình, tôi đang hỏi lê thứ[2]! Tri huyện sợ hãi nói: đại nhân đang hỏi
cây lê[3] à, trong vườn nhà hạ quan cũng trồng mấy cây. Tri phủ đập bàn
quát lên: Ta đang hỏi ngươi! Tri huyện mềm nhũn chân, quỳ gối xuống,
đáp: Tên mụ của hạ quan là Cẩu Tử..."

[1] "Bách tính", "bạch hạnh" có cách phát âm gần giống.

[2] Lê thứ: Đồng nghĩa với bách tính.

[3] "Lê thứ" và "cây lê" có cách phát âm gần giống.

Từ Nam Phương kể tới đây đã không nhịn được cười, nhưng Diệp Phi

Vũ lại không cười, anh ta nghe dường như cũng rất tốn công: "Không buồn
cười tẹo nào." Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng vừa rồi dường như toàn
thân anh ta cũng run lên một chút.

Từ Nam Phương thở phào một hơi: "Hay là tôi kể câu chuyện khác cho

anh nghe nhé! Anh đợi chút... tôỉ nghĩ đã..." Bảo cô ca hát, ngâm thơ thì cô
còn làm được nhưng bảo cô kể chuyện cười, mà lại bắt cô phải nghĩ ngay
một câu chuyện cười để kể, chẳng khác nào làm khó cô. Từ Nam Phương
đang mải suy nghĩ, thang máy bỗng nhiên chuyển động, bên ngoài dường
như có tiếng người mơ hồ truyền đến, cửa thang máy bị vỗ dồn dập, âm
thanh tuy yếu ớt nhưng mỗi lúc một náo nhiệt.

"Trong đó có người không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.