BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 557

Phương, Nam Phương sẽ rời khỏi đây."

Cô cảm nhận được lòng phiền muộn của anh nhưng chỉ có thể thờ ơ vờ

như không thấy. Thực ra cô rất muốn nói, cảm ơn ý tốt và sự quan tâm của
anh. Tiếc rằng, những lời này cô chỉ có thể giữ trong lòng, bởi vì cô luôn
chỉ khiến anh thất vọng.

Thượng Quân Trừng không ngăn cản, chỉ hờ hững nói: "Xem ra, cô sống

ở đây chẳng khác nào cá gặp nước." Giọng điệu phảng phất sự châm chọc.

Từ Nam Phương không muốn giải thích, cô đang lùi về sau thì cơ thể đột

ngột xiêu vẹo vì đụng phải cái gì đó, nếu không nhanh tay bám vào cây cột
bên cạnh thì có lẽ đã ngã sõng soài rồi. Cô chật vật đứng dậy, bây giờ mới
nhìn rõ người đụng mình suýt ngã là ai.

Từ Nam Phương cười thầm. Đúng rồi, Ngô Thi Hủy làm sao chịu để cho

cô và Thượng Quân Trừng ở riêng với nhau chứ? Lúc này, cô ta đã ngồi
vào vị trí của Hạ Giáng Tư, quay đầu ra lệnh với Từ Nam Phương: "Mang
cho tôi thêm một bộ bát đũa."

Thượng Quân Trừng kinh ngạc, không ngờ Ngô Thi Hủy cũng tới đây,

càng không ngờ cô ta dám ngang ngược chiếm chỗ của Hạ Giáng Tư, anh
nhướng mày: "Cô làm cái trò gì thế? Đây là chỗ của Giáng Tư, cô là nữ,
sang bên kia mà ngồi."

Ngô Thi Hủy điềm nhiên như không, cười nói: "Để cậu ấy ngồi cùng đại

thiếu gia đi! Em đã xin phép tứ phu nhân rồi, bác đã đồng ý cho em ngồi
đây." Cô ta đắc ý, "Em đi hỏi Đại An Nhân, chắc chắn bà cũng sẽ cho phép
thôi."

Ngô Thi Hủy cho rằng mình rất được hoan nghênh ở nhà họ Hạ nên mới

ngông nghênh như thế. Thượng Quân Trừng không khỏi nhíu mày vì thái
độ huênh hoang này của Ngô Thi Hủy, nhưng cũng không thèm nổi cáu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.