BỊ TUYỂN GIAI PHU - Trang 114

Từ khiđó, cô biết hắn có võ. Thậm chí còn rất giỏi.

Nhưngbây giờ lại nhớ đến việc này, cô đột nhiên cảm thấy, với tâm ý của
hắn đối vớicô, có lẽ không phải ngẫu nhiên xuất hiện mà cứu cô đâu…

“Việcnày tôi chưa từng nói với bất kì ai trong công ty. Thậm chí trong
nhiều nămliền, cha mẹ tôi chỉ nghĩ rằng tôi đi chơi bời lêu lổng sau giờ
học.” Vi HữuThư nhìn chằm chằm vào cô, “Bây giờ bọn họ cũng chỉ biết
tôi có học võ thuật màkhông viết tôi học ở đâu. Người duy nhất biết tôi là
Hàn Môn đệ tử, chỉ có VănTường!”

Cho nênhôm đó trên lễ tang Văn Tường, hắn đã rất nhẹ tay với anh trai.
Nếu không, đemtoàn bộ lực lượng một chưởng của hắn vận ra, chỉ cần một
chiêu Vi Hữu Luân liềnbị thương nặng.

Khôngphải chứ? Thôi Văn Tường nuốt nước miếng. Có chuyện trùng hợp
như vậy sao? Côchỉ tùy ý nói ra, liền trúng chuyện chỉ có ‘Thôi Văn
Tường’ mới biết? Trời ơi,cô vừa làm chuyện ngu xuẩn gì vậy???

“Tôi…tôi cũng không biết mình nghe được ở đâu nữa. Dù sao thì tôi chỉ
biết vậythôi.” Cô chột dạ vuốt tóc, “Có lẽ trước đây… Ách, quá yêu mến
anh, cho nên đãtra xét không ít chuyện về anh. Bây giờ vẫn còn lưu lại ấn
tượng.”

Dù saochỉ cần đổ thừa cho Diệp Cẩn Đồng là được rồi. Mất trí nhớ quả là
bia đỡ dùngtốt vạn năm.

Đươngnhiên Vi Hữu Thư biết cô đang nói hươu nói vượn. Chuyện này làm
sao dễ tra ranhư vậy? Nhưng hắn thực sự không thể nghĩ ra sao cô lại biết
mình từng học võthuật.

Nghihoặc nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng hắn mới nói: “Tóm lại Lý Tuấn
Gia sẽ khôngđến tìm tôi. Nhưng khó dám chắc là không giở trò với cô. Cô
nên cẩn thận mộtchút!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.