BỊ TUYỂN GIAI PHU - Trang 127

Đúngthế, hắn không hiểu nên phản bác cái gì. Đúng là hắn thích Văn
Tường cơ mà!

Nhưngvì sao nhìn thấy Diệp Cẩn Đồng như vậy, trong lòng hắn lại giống
như có mộttảng đá đè lên, nặng đến mức hắn không thể thở được?

“Nhưnganh yên tâm, em sẽ không quấn quýt lấy anh như trước kia!” Diệp
thư ký nhìnhắn, lưu luyến không rời, nhưng lại nói lời cáo biệt, “Em sẽ rời
đi rất xa,vĩnh viễn không quấy rầy anh nữa!”

Nóixong, cô cúi người chào hắn, sau đó liền xoay người bước đi xa.

Cứ nhưthế để cho cô rời khỏi thế giới của hắn, vĩnh viễn không gặp lại?
Trong đầu ViHữu Thư hiện lên ý tưởng như vậy, bỗng dưng hoảng sợ.

“Không!”Hắn thốt lên.

Khôngđược, hắn chỉ cần nghĩ vậy cũng đã không thể chịu đựng được!

“Khôngđược đi!” Hắn hoàn toàn quên mất Thôi Văn Tường bên cạnh, vội
vàng chạy lênphía trước, từ phía sau chặt chẽ ôm lấy Diệp Cẩn Đồng, “Em
không thể đi…”

Hắnkhông muốn cô rời đi. Hắn thà rằng cô cứ dây dưa bám lấy hắn như
trước đây, chứkhông muốn cô cứ như thế mà rời khỏi sinh mệnh của hắn.

“Anh…Anh buông ra…!” Cô lúng túng, không biết làm sao.

“Vậy emkhông được rời đi!” Hắn yêu cầu.

“Đượcrồi… Em không đi là được chứ gì? Nhưng anh đừng nắm chặt như
vậy!”

Thanhâm của cô nghe qua có vẻ trống rỗng, xa xôi, giống như truyền từ nơi
khác màđến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.