BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 128

một nỗi cô “bệnh” quá nặng, ném một cái chén cũng không đi xa nổi, cô
càng kinh sợ, đến độ toàn thân run lên.

Tạ Ngọc Luân biết mình có võ công, nhưng bản lãnh kinh khiếp kia đã

biến đâu mất?

Thiếu phụ mang thai lại thở dài, đi ra mang đường đen mới mua về nhà.

Chẳng bao lâu nữa, hai bên lối xóm sẽ biết chuyện bà chủ tiệm tạp hóa
bệnh đến phát điên rồi. Tạ Ngọc Luân quả thật sắp điên lên mất. Cô đã nhìn
thấy đôi tay của mình, một đôi ngọc thủ nhu nhuyễn như không xương,
thanh tú như búp măng, bây giờ đã biết thành giống như chân gà.

Thế còn chỗ khác thì sao? Tạ Ngọc Luân thu tay vào trong chăn, bỗng lại

giựt ra, như thể trong chăn có con rắn độc cắn cô một phát. Cô nhìn thấy
tấm gương bên kia, vội cố hết sức bò qua, nhìn vào gương một cái, chỉ một
cái nhìn thôi thì cô đã ngất xỉu.

Mã Như Long chậm rãi cúi xuống thu nhặt mảnh chén bể, kỳ thực y

không muốn làm việc này. Việc y muốn làm nhất là tự vã vào mặt mình
mười mấy bạt tai, rồi kể hết sự thật cho vị cô nương họ Tạ nghe.

Nhưng y không thể phụ lời Đại Uyển. Đại Uyển đã tín nhiệm y, thì y

cũng nên tin tưởng Đại Uyển. Cô ta làm như vậy hẳn có dụng ý sâu xa, mà
đối với mọi người đều có lợi. Mã Như Long thở một hơi dài, bước ra bảo
lão Trương:

- Hôm nay đóng cửa sớm chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.