BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 130

Không biết từ lúc nào, Tạ Ngọc Luân cũng đang nhìn Mã Như Long, rất

lâu sau cô bỗng nói:

- Ngươi nói lại xem.
- Nói gì?
- Nói chuyện ngươi là ai, ta là ai.
- Tôi là Trương Vinh Phát, nàng là Vương Quế Chi.
- Chúng ta là vợ chồng?
- Đã là vợ chồng mười tám năm rồi, trước giờ vẫn ở tại đây mở tiệm tạp

hóa, chung quanh đây người nào cũng biết chúng ta.

Mã Như Long thở dài nói tiếp:
- Có thể nàng cho là cuộc sống như thế này quá nghèo khổ nên không

muốn tiếp tục nữa, do đó đã quên đi những chuyện ngày xưa, nhưng thực ra
sống như vầy cũng chẳng có gì không tốt vì ít nhất chúng ta có cuộc sống
an lành.

Tạ Ngọc Luân lại nhìn Mã Như Long một lúc lâu, sau đó cô dằn từng

chữ:

- Ngươi nghe đây, ta không biết ngươi là ai, cũng không hiểu chuyện này

đầu đuôi ra sao, nhưng chắc chắn có kẻ khác mua chuộc ngươi đến hãm hại
ta.

- Ai muốn hại nàng? Tại sao phải hại nàng?
- Ngươi thật không biết ta là ai sao?
Mã Như Long quả thật không rõ lắm, bèn hỏi:
- Nàng nghĩ nàng là ai?
Tạ Ngọc Luân cười nhạt:
- Nếu ngươi biết ta là ai thì không chừng sợ đến chết mất.
Giọng nói của cô bỗng tràn đầy tự phụ:
- Ta là con gái của thần, trên thế gian này không có nữ nhân nào sánh kịp

ta. Ta có thể tùy nghi khiến ngươi giàu lên, cũng có thể tùy tiện giết ngươi,
cho nên tốt nhất là ngươi hãy mau đưa ta về nhà, bằng không sớm muộn gì
cũng có ngày ta sẽ chặt ngươi ra từng miếng cho chó ăn.

Quả thật Tạ Ngọc Luân là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, chẳng những cô

không xem ai ra gì, mà tính mạng của kẻ khác cũng không coi trọng, bởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.