BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 149

hai mươi năm, giết người như cỏ rác, án tích cao như núi, không biết bao
nhiêu người muốn lấy đầu y. Rất tiếc hành tung của y bất định, lại có võ
công rất cao, những kẻ tìm được y đã bị tán mạng dưới đôi thiết chưởng
của y.

Tạ Ngọc Luân lại hỏi:
- Ngươi nghĩ thử vị bằng hữu của ngươi có thể là Thiết Chấn Thiên

chăng?

Mã Như Long không đáp. Người này không còn nghi ngờ gì, quả là

Thiết Chấn Thiên.

“Hai mươi năm nay, những kẻ muốn lấy đầu của ta cũng không ít hơn

ngươi... Năm vạn lượng vàng chưa đáng cho ta để mắt đến”.

Trừ Thiết Chấn Thiên ra, còn ai nói được những lời ấy. Nhưng y còn nói

một câu khác:

“... cảm giác bị người vu oan như thế nào, ta cũng từng nếm qua”.
Mã Như Long vụt lớn tiếng:
- Không cần biết trong quá khứ y đã làm gì, tôi nghĩ y có nỗi khổ riêng,

và đã bị những kẻ tự nhận là bậc hiệp nghĩa kia bức bách đến không còn
đường nào đi nữa.

Tạ Ngọc Luân hỏi:
- Tuyệt đại sư chẳng lẽ cũng nghi oan cho người tốt sao?
Mã Như Long cười gằn:
- Bị ông ta nghi oan, chẳng phải riêng mình Thiết Chấn Thiên.
Tạ Ngọc Luân thở dài:
- Ngươi quả thật là một người bạn tốt, kết được một bằng hữu như ngươi

thật không lầm, chỉ tiếc tình bạn của ngươi chẳng được bao lâu nữa.

- Y quả thật vô phương cứu chữa sao?
Tạ Ngọc Luân điềm nhiên nói:
- Nếu ta là đại tiểu thư của Tạ gia thì không chừng có thể cứu y.
Cô lại cố ý thở dài:
- Chỉ tiếc là bây giờ ta bất quá chỉ là một bà chủ tiệm tạp hóa, đến như

bệnh của ta cũng chưa chữa lành được, thì làm sao cứu kẻ khác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.