BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 191

Mãi đến khi lão Trương thật thà nhét thuốc vào miệng Mã Như Long, y

mới dần dần tỉnh táo. Lão Trương vẫn như thường, nét mặt không chút tình
cảm, chỉ điềm nhiên hỏi:

- Bây giờ ông chủ có phải đã biết tại sao tôi muốn giữ chúng lại?
Mã Như Long đã biết. Có những chuyện tuy y không nhìn thấy nhưng đã

biết, vì trên đời này vẫn có rất nhiều điều không tận mắt thấy mà ta vẫn biết
được. Mã Như Long biết mình đã trúng độc của Tôn Tảo huynh đệ, một
loại độc vô hình vô ảnh, không thể nhìn thấy, cũng khó cảm nhận được.

Những lời nói của Tôn Tảo huynh đệ có thể là lời nói thật, vì chỉ có lời

thật mới làm người khác tin tưởng mà biến thành sơ ý. Để ngay lúc Mã
Như Long không còn ý đối địch nữa, thì họ hạ chất độc vô hình ảnh này,
cũng giống như một số người sau khi đã nhận kẻ mình quen là bạn, thì lại
bị bạn mình bán đứng.

Mã Như Long không phải hoàn toàn không hiểu việc này, nhưng đến lúc

y mở miệng lên tiếng được, câu đầu tiên y nói là:

- Để cho họ đi đi.
Lão Trương thật thà không nhịn được hỏi lại:
- Tại sao?
- Tại vì ta là Mã Như Long, vì họ bất quá chỉ là những người trẻ tuổi

muốn thành danh.

Tôn Tảo huynh đệ bỏ đi một nước, không quay đầu lại, cũng không nhìn

đến Mã Như Long. Y cũng không nhìn họ, chỉ quay qua hỏi lão Trương:

- Có thật ngươi chưa bao giờ gặp Đại Uyển, cũng không biết cô ấy là ai

sao? Ngươi từ trước đến nay vẫn là người thu tiền của tiệm tạp hóa này
sao?

Lão Trương thật thà không trả lời, cúi mình xuống nhặt từng quả đậu,

bóc vỏ, cho từng hạt đậu vào miệng. Y nhấm nháp một lúc, mới thở dài lẩm
bẩm:

- Việc đáng hỏi thì không hỏi, người đáng hỏi cũng không hỏi, lại đi hỏi

mình những chuyện vớ vẩn.

Mã Như Long nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.