BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 25

“Thiên dĩ vạn vật dữ nhân, nhân vô nhất vật dữ thiên. Sát! Sát! Sát! Sát!

Sát! Sát! Sát!”

(Trời lấy vạn vật trao người, người chẳng có vật nào cho trời. Giết!...)
Bành Thiên Bá hỏi:
- Thiên Sát là như vậy?
- Phải!
- Nhưng tại hạ vẫn chưa hiểu.
Tuyệt đại sư giải thích:
- Đây là một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp, người trong tổ chức này

hành nghề giết mướn, cũng lấy việc giết người làm vui, chỉ cần thân chủ
đưa đủ vàng, muốn sai sát thủ giết ai cũng được.

- Tại sao đại sư biết rõ vậy?
- Bần tăng truy tầm bọn chúng đã năm năm trời!
- Đại sư muốn tìm cái gì?
- Tìm căn cứ của bọn chúng, tìm thủ lãnh của bạn chúng, và lấy mạng

bọn chúng!

Tuyệt đại sư lạnh nhạt nói tiếp:
- Giết người thì phải đền mạng, bọn chúng đã giết vô số người, nếu bọn

chúng không chết, thì lẽ trời nơi đâu?!

- Đại sư vẫn chưa tìm ra tông tích?
- Chưa.
- Cũng có ngày đại sư tìm ra thôi, chưa tìm được thì có chết đại sư cũng

không bỏ mà.

- Phải.
Trời tối dần, gió lạnh như dao cắt. Bành Thiên Bá lại cúi xuống kéo áo

người áo đen che ngực hắn lại, chừng như sợ hắn bị lạnh. Người chết chẳng
thể nào sợ lạnh được.

Nếu người áo đen này còn sống, thì dù có lạnh cóng mà chết, Bành

Thiên Bá cũng chẳng quan tâm. Nhưng bất luận ai khi đối diện với kẻ đã
chết lại trở nên nhân từ đôi chút, bởi vì ai cũng sẽ chết. Khi y chết, y cũng
hy vọng người khác đối xử nhân từ với y một chút. Bành Thiên Bá vừa
khép lại vạt áo của kẻ đã chết, thì có một vật trong áo rơi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.