BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 33

lấy một câu, lại ngồi xuống.

Cô gái nắm chặt cành cây trong tay, đôi mắt như mắt chuột trừng trừng

nhìn Mã Như Long. Y nhắm mắt lại, thật sự chẳng ham muốn nhìn cô ta,
nhưng cô gái lại cất giọng the thé:

- Tại sao ta lại đến đây?
Mã Như Long chẳng buồn trả lời.
Chừng như nhớ ra tình cảnh của mình lúc sớm, cô hỏi:
- Lúc sớm hình như ta bị chôn vùi dưới tuyết, có phải ngươi đã cứu ta?
- Phải!
Chẳng ngờ cô gái lại kêu lên:
- Ngươi đã cứu ta, tại sao không đem ta đưa vào thành tìm thầy thuốc?

Tại sao lại đem ta đến ngôi miếu hoang này?

Giọng của cô gái càng chói tai hơn:
- Hạng người như ngươi ta đã thấy rất nhiều, ta biết nhất định ngươi

chẳng có một chút lòng tốt.

Mã Như Long suýt không dằn được, muốn nói:
“Cô an tâm, ta không cưỡng hiếp cô đâu, dung nhan cô như thế, ta chẳng

có hứng thú”.

Nhưng y không nói ra. Dưới ánh lửa, mặt cô gái trông càng xấu tệ, Mã

Như Long không nỡ làm cô buồn. Thế nên y chỉ thở dài:

- Ta không đưa cô đi tìm thầy lang, chỉ vì túi đã rỗng tuếch.
Cô gái cười gằn:
- Đường đường một nam tử hán như vậy, tại sao xuống đến nước này,

nghèo đến một xu cũng không có, chắc chắn là tại vì ngươi tham hưởng
biếng làm, không có nghề nghiệp gì cả.

Mã Như Long mặc kệ cô gái, nhưng cô vẫn chưa buông tha, vẫn tiếp tục

sa sả mắng nhiếc y là không ra gì, chẳng chịu khó.

Mã Như Long đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Đống cành cây này đủ cho cô đốt lửa đêm nay, chờ đến sáng chắc chắn

sẽ có người tìm đến đây.

Y tình thật đã chịu hết nổi chỉ có nước bỏ đi.
Cô gái lại kêu lớn, giọng the thé:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.