BIỂN CHẾT - Trang 190

Guma biết ông già có lý. Bác gái anh đã chết bởi niềm vui khi lão

Francisco vượt qua bão tố nguyên vẹn trở về. Bà chết vì hạnh phúc nhưng
biết bao kẻ khác đã chết trong khổ đau khi biết chồng mình không bao giờ
về nữa.

Cũng vì vậy bác sĩ Rodrigo đã nhìn Guma thoáng ngạc nhiên khi anh đến

mời dự cưới. Guma hiểu bác sĩ Rodrigo nghĩ gì khi chăm chú nhìn anh lúc
đó. Hẳn ông nhớ lại cái ngày Traira đã chết, đã ra đi trên một con tàu hay
một đám mây giông, vẫn không ngớt gọi tên các cô con gái trong cơn mê
sảng cuối cùng. Dẫu sao thì Raquel cũng đã nhận được con búp bê mới,
song không phải từ người cha trở về sau chuyến đi xa. Guma vẫn nhớ gã,
nhớ những người khác nữa, những kẻ đã nằm lại giữa ngàn khơi và đang
trên đường đi về miền vô tận. Làm sao một phụ nữ có thể sống nơi đất cảng
mà chẳng có chồng? Một số đi giặt thuê cho các gia đình trên phố, số khác
thành gái đứng đường, say sưa trong quán rượu. Cả hai đều buồn, cô thợ
giặt đang gạt nước mắt khóc thầm lẫn ả gái điếm đang cười vang bên tiếng
đàn ca và những ly rượu đắng. Bác sĩ Rodrigo chìa tay cho Guma và mỉm
cười:

- Tôi sẽ đến đó chia vui cùng cậu... - Nhưng giọng ông không giấu nổi vẻ

u buồn. Ông nghĩ đến Traira, đến những người như gã đã từng qua phòng
bệnh của mình.

Chỉ có Dona Dulce vui sướng mỉm cười đầy phấn khích:

- Tôi biết cuộc sống hai người sẽ còn chật vật hơn. Nhưng cậu yêu cô ấy,

đúng không? Cậu lấy vợ là phải. Cuộc sống đâu cứ mãi thế này. Tôi vẫn
thường nghĩ, Guma... - Và giọng cô vẫn ngân lên một niềm ước ao thời trẻ.
Cô luôn hy vọng về một sự thay đổi lớn lao, Guma biết thế, mọi người trên
đất cảng đều biết thế. Và họ yêu cô, yêu gương mặt gầy gò với đôi kính
trắng, yêu dáng vẻ mảnh mai mà dấu ấn của tuổi tá đang hiện dần ra. Họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.