BIỂN CHẾT - Trang 360

Livia nhìn ra mặt biển nặng màu chì. Biển không sóng, nặng nề như biển

dầu. Đâu là những con tàu, những thuỷ thủ, những kẻ chết chìm của ngươi,
hỡi biển chết? Hỡi đại dương của những lời nức nở, đâu những người vợ
góa, sao họ không đi ven bờ của ngươi để khóc than cho người chồng đã
mãi mãi ra đi? Đâu những đứa trẻ đã chìm trong sóng dữ của ngươi vào
những đêm giông tố? Đâu cánh buồm của những con thuyền đắm đã bị
ngươi nuốt chửng vào lòng? Đâu thân xác của Guma với mái tóc đen xoã
dài giữa bao ngọn sóng xanh của ngươi khi bơi vào bờ để cứu mạng bao kẻ
khác? Trên mặt sóng ánh dầu nặng màu chì của biển chết đang lặng lờ trôi
như một hồn ma ánh sáng ngọn nến dẫn đường đi tìm xác người đã chết.
Không, không chỉ có anh đã chết. Chính biển cũng đã chết, biến thành dầu,
ngưng đọng lại, không dậy nổi một con sóng nhỏ. Biển đã chết, không còn
phản chiếu bầu trời sao trên mặt nước âm u ảm đạm của mình.

Nếu trăng lên trăng sẽ trải ánh váng trên mặt biển chết, sẽ kiếm tìm như

ngọn nến đi kiếm tìm thân xác Guma, chàng trai có mái tóc đen dài, chàng
trai đã đi trên con đường của biển để về với miền đất vô cùng, những bến
bờ của xứ Aioca.

Qua cửa sổ Livia nhìn ra biển chết vắng ánh trăng. Những gã đàn ông lân

la bên cửa nhà nàng, bên tấm thân vô chủ của nàng, đã tản về nhà. Vạn vật
giờ trở nên huyền bí. Tiếng nhạc cũng đã ngưng. Chỉ giây lát nữa tất cả sẽ
thức dậy, khung cảnh sẽ xoay vần, cuộc đời sẽ trở lại, mọi người sẽ lại vui
vẻ nói cười. Bình minh đang vươn lên trên biển chết.

Riêng thân xác và trái tim Livia là mãi còn băng giá. Với Livia nhiều

đêm tối sẽ trôi qua, những đêm vắng sao trên biển chết.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.