Họ im lặng đi tiếp một hồi lâu.
“Cháu sẽ nhớ cô ấy.” Cuối cùng Taran
bật ra, vẻ gần như giận dữ.
Người chiến binh già nhe răng cười và
xoa xoa cái đầu hỏi nhẵn bóng của mình.
“Cháu đã nói điều đó với cô bé chưa?”
“Không… không hẳn ạ.” Taran lắp bắp.
“Cháu nghĩ là háu nên nói. Nhưng mỗi
khi bắt đầu nói về chuyện đó thì cháu…
cháu cảm thấy rất kỳ cục. Hơn nữa, ai mà
biết được cô ấy lại nghĩ ra những nhận
xét ngốc nghếch nào trong khi người ta
đang tìm cách nói chuyện nghiêm chỉnh.”