Giọng cô trở nên cay nghiệt; cặp mắt cô
chẳng còn vẻ nồng ấm; và Taran thấy
rằng khoảnh khắc ngắn ngủi khi cô nhớ
lại mọi việc đã biến mất. Cậu biết bằng
mọi giá, Eilonwy phải được giải thoát
khỏi nơi khủng khiếp này. Nỗi kinh
hoàng và tuyệt vọng của cậu càng tăng
thêm với ý nghĩ có lẽ ngay lúc này cũng
không còn mong cứu chữa gì được cho
cô nữa. Cậu vật lộn cố túm lấy eo lưng
cô và ném cô lên vai mình.
Eilonwy đấm thẳng vào mặt cậu mạnh
đến nỗi cậu loạng choạng ngã về phía
sau. Thế nhưng cú đấm không làm cậu
đau đớn mà chính là ánh mắt khinh bỉ của
cô. Bây giờ trên môi cô là một nụ cười