BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 85

kế hoạch hoàn hảo. Ngay cả vị tư lệnh của tôi cũng không thể làm tốt hơn.”
“Ờ…” Taran nói, đầu óc vẫn còn rối tung vì những lời của chàng ca sĩ, nào
là nền đất cao, nào là bờ phía Tây, “nghe có vẻ hợp lý lắm.”
Họ đi xuống một thảo nguyên rộng mênh mông đầy nắng. Buổi sớm đã
sáng bừng lên và ấm áp hơn; sương vẫn còn đọng trên những lá cỏ uốn
cong. Dẫn đầu là Fflewddur, đôi chân khẳng khiu nhanh nhẹn bước tới. Cây
đàn hạc xóc lên xóc xuống sau lưng anh ta, chiếc áo choàng sờn rách của
anh ta cuộn lại trên vai. Eilonwy, tóc rối tung vì gió, thanh gươm lớn đen sì
đeo trên lưng, đi sau, với Gurgi theo sát gót. Có nhiều lá và cành khô mắc
trên lông Gurgi đến nỗi nó bắt đầu trông giống một con đập của hải ly biết
di động. Nó vừa nhảy cẫng lên, hai tay vung vẩy, đầu lắc lư bên nọ bên kia
vừa kêu ư ử và lẩm bẩm một mình. Nắm dây cương dẫn Melyngar, Taran đi
cuối cùng. Nếu không có những món vũ khí buộc trên yên ngựa thì những
người bạn đồng hành này nom như đang làm một cuộc du ngoạn tận hưởng
cảnh xuân. Eilonwy vui vẻ nói luôn miệng; thỉnh thoảng Fflewddur lại
hứng lên cất tiếng hát. Chỉ một mình Taran là lo lắng. Với cậu, vẻ dịu dàng
của buổi sáng rực rỡ này chỉ là dối lừa; các tán lá óng vàng dường như
đang che đậy những bóng đen. Cậu rùng mình ngay cả dưới nắng ấm. Lòng
cậu cũng không yên khi ngắm nhìn những người bạn đồng hành của mình.
Khi còn ở Caer dallben, cậu đã mơ ước được trở thành một anh hùng.
Nhưng cậu đã học được rằng mơ mộng thì rất dễ dàng; ở Caer Dallben,
chẳng có mạng sống nào phụ thuộc vào óc xét đoán của cậu cả. Cậu chỉ sợ
là sức lực của mình không đủ để gánh vác sứ mệnh này. Cậu quay lại nhìn
về hướng Lâu Đài Xoáy Ốc, nấm mồ chôn Gwydion một lần cuối. Trên
đỉnh đồi, in rõ lên nền trời là hai bóng người cưỡi ngựa.
Taran kêu lớn và ra hiệu cho những người bạn đồng hành chạy trốn vào
rừng. Melyngar phi nước đại lên trước. Một lát sau, họ đã chui vào núp
trong một đám bụi rậm. Hai tên kỵ sĩ đi dọc theo đỉnh đồi. Chúng cách quá
xa nên Taran không thể nhìn rõ mặt, nhưng bằng vào tư thế cứng đờ của
chúng, cậu có thể đoán ra khuôn mặt tím ngắt và cặp mắt đờ đẫn của bọn
Vạc Dầu.
“Chúng đuổi theo chúng ta được bao lâu rồi?” Fflewddur hỏi. “Chúng đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.