BIÊN THÀNH - Trang 62

- Người Trung Trại ở trên núi cao nhưng thích dựng nghiệp ở ven sông.
Nhà này của ông tổng đoàn họ Vương trên Trung Trại, giá đến bảy trăm
xâu tiền lớn

[27]

.

Ông quản đò liếc dọc ngang đôi mắt nhỏ, tỏ vẻ rất ngưỡng mộ sau khi đã
xem khắp. Ông gật gù nhận xét rất thoả đáng về những vật dụng trong nhà
xay xát. Sau đó hai người ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ mộc chưa bào
xong, người quen lại nói về tương lai của nhà xay xát, dường như đó là của
hồi môn của con gái ông tổng đoàn. Người ấy nhân đó nhớ đến Thúy Thúy
và nhớ đến việc cậu Cả nhà Thuận Thuận nhờ anh ta, bèn hỏi:

- Bác ơi, Thúy Thúy nhà bác bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười bốn rồi! - Nói xong ông quản đò thầm nhẩm tính những năm tháng
đã qua.

- Mười bốn tuổi mà giỏi giang nhỉ! Sau này ai lấy được cô ấy thật có phúc.

- Phúc gì mà phúc? Chỉ trơ trụi người không, làm gì có nhà xay xát làm của
hồi môn!

- Người không thì đã sao nào? Hai bàn tay địch được đến năm nhà xay xát
ấy chứ! Cầu Lạc Dương chỉ do hai bàn tay Lỗ Ban

[28]

mà dựng nên đấy

thôi! - Người quen ấy dẫn hết lý này đến lý khác rồi cười.

Ông quản đò cũng cười, thầm nghĩ: “Sau này Thúy Thúy cũng dựng được
cầu Lạc Dương thì mới là chuyện lạ!”.

Một lúc sau người kia lại nói:

- Trai tráng ở Trà Đồng người nào mắt cũng sáng, chọn vợ cũng rất tinh.
Bác ơi, nếu bác không cả nghĩ thì cháu nói câu chuyện vui cho bác nghe!

- Chuyện vui như thế nào? - Ông quản đò thăm dò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.