BIÊN THÀNH - Trang 117

chão bắc ngang qua sông để kéo đò đã bị ngập trong nước, con đò đỗ dưới
bến đã không còn trông thấy đâu nữa.

Thúy Thúy thấy vách đá dựng đứng trước nhà không hề sụt lở, nên lúc ấy
vẫn chưa để ý xem con đò có còn không. Sau một hồi tìm trước tìm sau
không thấy con đò, em bất ngờ quay đầu lại nhìn thì cây tháp trắng phía sau
nhà cũng không còn, bấy giờ em mới hoảng hồn. Em vội chạy ra sau nhà
mới biết cây tháp đã sụp đổ, gạch đá từng đống lớn chất lung tung ở đó
khiến em hoảng quá, chẳng biết làm thế nào, chỉ còn biết kêu thét lên gọi
ông. Ông không trở dậy, cũng chẳng trả lời, em vội chạy vào nhà. Tới bên
giường ông, em lay gọi rất lâu nhưng ông ngoại vẫn không lên tiếng. Thì ra
ông già đã tắt thở khi mưa gió, sấm chớp sắp tạnh.

Thúy Thúy bật khóc nức nở. Lúc ấy, một người ở Trà Đồng có việc phải
đến Xuyên Đông, tới bờ suối đứng bên đó gọi đò. Thúy Thúy đang ở trong
bếp, vừa khóc vừa đun nước để tắm rửa cho ông ngoại đã ra đi.

Người gọi đò tưởng hai ông cháu vẫn còn ngủ, gọi mãi không ai thưa mà
mình lại có việc gấp, bèn ném đá bên bờ bên này sang tới mái nhà hai ông
cháu. Thúy Thúy nước mũi, nước mắt đầy mặt bước ra, chạy lên mỏm đá
cao bên suối đứng ngây ra ở đó.

- Này, muộn rồi đấy, đưa đò sang ngay đi!

- Đò trôi mất rồi!

- Ông cháu bận việc gì thế? Ông ấy coi đò kia mà!

- Ông cháu coi đò, coi đò suốt năm chục năm nhưng nay ông cháu chết rồi!

Thúy Thúy vừa nói với người ở bờ bên kia vừa nức nở khóc. Người kia biết
ông quản đò đã chết, tin này phải vào thành báo, bèn nói:

- Chết thật rồi sao? Chú phải về báo tin cho họ biết để họ cho một con
thuyền chở các thứ đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.