BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 154

Chàng tuy đang nhìn “người” trên vách đá, trong óc lại đang tìm mưu

sách ứng biến.

Chàng còn chưa nghĩ ra phương pháp, “người” trên tường đá đã chợt

giang hai tay, như con yến tử bay trên đám nham thạch, đứng dưới ánh mặt
trời nói lớn:

- Minh Minh, tôi đã nghĩ là chị mà!
Thanh âm của nàng ta trong ngần khoái trá, không có chút gì giống yêu

ma quỷ quái, người nàng càng không giống yêu ma quỷ quái, nàng là một
tiểu cô nương thanh xuân hoạt bát.

Qua khỏi Tử Cảnh là một phiến bình nguyên phì nhiêu.
Khoảng cách tới thánh địa Lạp Tát đã không còn xa mấy.
Cái lều của Kim Ngư dựng ở đó.
Kim Ngư là cô gái hồi nãy xuất hiện trên vách đá, nàng đến tiếp ứng Tô

Minh Minh.

- “Nhưng tôi lại muốn hù chị chơi” - Tiếng cười của Kim Ngư trong sáng

như ánh mặt trời - “Tôi lại không muốn chị sợ ngã lăn ra chết”.

Diệp Khai đang cười, chàng chưa từng gặp một cô gái trong sáng như

vậy, làm cho người ta khoan khoái đến như vậy.

Nàng ta tịnh không thể coi là mỹ nhân tuyệt sắc hoàn mỹ, mũi của nàng

có chỗ cong cong, nhưng sóng mắt của nàng kiều mỵ, làn da nàng vừa
trắng như tuyết, vừa trơn mịn tươi tắn.

Diệp Khai phát hiện nàng không ngờ cũng rất thích cười, lại phát hiện Tô

Minh Minh cũng rất thích nhéo mũi nàng.

Hiện tại Tô Minh Minh đang nhéo mũi nàng.
- “Ngươi đã hứa với ta lần này tuyệt không trốn ra chạy loạn” - Tô Minh

Minh hỏi - “Sao lại trốn ra đây?”

Kim Ngư khôn khéo tránh né vấn đề:
- Chị tại sao lại cứ thích nhéo mũi người ta?
Kim Ngư hỏi ngược:
- Có phải muốn mũi tôi phải giống như mũi chị vậy?
Diệp Khai cười cười.
Kim Ngư quay đầu lại nhìn chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.