BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 232

- “Nhưng y nhất định phải nội trong bốn canh giờ nhìn thấy thi thể” -

Diệp Khai nói tiếp - “Nếu không thời gian nếu quả để trôi qua quá lâu, vết
thương có thể co thắt biến hình”.

Tô Minh Minh lại trầm tư một hồi, chợt thốt:
- Tôi không hiểu.
- Nàng không hiểu chuyện gì?
- Tôi đã biết mục đích của y là muốn xem võ công của chàng, chàng vì

sao vẫn phải xuất thủ?

- “Thứ nhất, ba người đó nếu quả liên thủ xuất kích, ta vị tất có thể ứng

phó được. Thứ hai, lúc đó ta còn chưa biết mục đích của y” - Diệp Khai
cười đáp - “Ta nhờ vào chuyện người thứ tư nói muốn đem thi thể của bọn
chúng về mới nghĩ ra”.

- Lúc nghĩ ra vẫn không quá muộn, sao chàng còn để gã đem thi thể đi?
- “Bởi vì ta muốn biết y thật ra là ai?” - Diệp Khai đáp.
- Chàng muốn theo dõi người thứ tư đang chuyển vận thi thể để truy ra

nơi hạ lạc của y?

- Đúng.
- Vậy chàng có truy ra không?
- Nàng nói thử coi?
* * * * *
- “Vô luận dưới bất kỳ tình huống nào cũng đều không thể để người ta

truy ra hành tung của ngươi”.

Câu nói đó, Vương lão tiên sinh tịnh không dặn dò Ngô Thiên, nhưng

Ngô Thiên lại biết.

Muốn làm được chuyện đó, đương nhiên là một chuyện rất khó khăn,

Diệp Khai tuyệt không phải là một tên khờ, chàng nhất định có thể biết rõ
mục địch Ngô Thiên vận chuyện thi thể.

Diệp Khai nếu quả muốn theo dõi một người, trên thế gian đại khái

không có ai có thể trốn tránh được.

Nhưng khi Ngô Thiên gặp lại Vương lão tiên sinh, gã thật sự tin không

có ai có thể theo dõi gã đến đó truy ra nơi hạ lạc của Vương lão tiên sinh.

Gã thậm chí còn có thể đem đầu gã ra đánh cá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.