BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 231

Bọn chúng chết lúc chính ngọ, đến hoàng hôn Vương lão tiên sinh đã

nhìn thấy thi thể của bọn chúng.

* * * * *
Tịch dương vần vũ trên thác nước, ánh kim lóe động, dòng thác bắn tung

tóe.

Tô Minh Minh lẳng lặng lắng nghe Diệp Khai kể, trầm tư một hồi rất lâu

mới ngẩng đầu hỏi Diệp Khai:

- Không cần biết người đó là ai, y đã muốn ba người đó đến giết chàng,

tại sao lại không muốn bọn chúng đồng thời xuất thủ?

- “Vốn lúc đầu ta cũng nghĩ không ra điểm đó” - Diệp Khai đáp -

“Nhưng hiện tại ta đã minh bạch rồi”.

- Chàng nói đi!
- “Y phái ba người đó đến, là để thử nghiệm võ công của ta” - Diệp Khai

đáp - “Lộ số kiếm pháp võ công của ba người đó hoàn toàn bất đồng,
phương pháp giết người cũng không giống nhau”.

- “Y phái bọn chúng đến, là vì muốn xem chàng làm sao xuất thủ giết

bọn chúng?” - Tô Minh Minh hỏi.

Diệp Khai gật đầu.
- Nhưng y đã muốn coi chàng xuất thủ, tại sao không thân hành đến?
- “Không cần” - Diệp Khai đáp - “Y không cần ra mặt”.
- Tại sao?
- “Y chỉ cần xem được ba thi thể đó trong vòng hôm nay là đủ rồi” -

Diệp Khai đáp.

- Tôi không hiểu.
- “Bởi vì y chỉ cần xem vết thương trí mạng của bọn chúng là đã có thể

nhìn thấy cách ta xuất thủ” - Diệp Khai đáp - “Cũng như năm xưa “Bạch
Vân thành chủ” Diệp Cô Thành một kiếm cắt đoạn một cành hoa, Tây Môn
Xuy Tuyết từ vết chém trên cành hoa đó đã thấy được sự thâm thiển của
kiếm pháp của y”.

--- Đó không phải là truyền thuyết, cũng không phải là thần thoại, một vị

cao thủ chân chính, tuyệt đối có thể đạt đến mức đó, tuyệt đối có thể từ
miệng vết thương xem ra chiều sâu của võ công một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.