- “Ba người bọn chúng phụng mệnh đi giết ngươi, ta chỉ bất quá phụng
mệnh đến xem”.
- Xem cái gì?
- “Xem toàn bộ quá trình” - Ngô Thiên đáp - “Không cần biết là bọn
chúng giết ngươi, hay là ngươi giết bọn chúng, ta đều phải xem cho rõ rõ
ràng ràng”.
- Hiện tại ngươi có phải đã xem rất rõ?
- Phải.
- Vậy hiện tại có phải ngươi nên đi?
- “Phải” - Ngô Thiên đáp - “Chỉ bất quá ta còn phải xin ngươi một
chuyện”.
- Cứ nói.
- “Ta muốn mang bọn chúng về” - Ngô Thiên đáp - “Không cần biết bọn
chúng sống hay chết, ta đều phải mang bọn chúng về”.
Diệp Khai cười cười.
- “Lúc bọn chúng còn sống đối với ta không có một chút hữu dụng gì,
chết rồi còn có thể dùng gì nữa chứ?” - Diệp Khai đáp - “Chỉ bất quá ta hy
vọng ngươi có thể làm cho ta một chuyện”.
- Xin cứ nói!
- “Không cần biết là ai phái ngươi đến, ta hy vọng ngươi trở về nói với y,
kêu y nên bảo trọng lấy mình” - Diệp Khai thốt - “Đợi đến khi ta gặp y, hy
vọng y còn sống an nhiên khỏe mạnh”.
- “Y có thể làm vậy” - Ngô Thiên đáp - “Y luôn luôn bảo trọng người
mình rất kỹ càng”.
- “Vậy thì cực tốt” - Diệp Khai cười cười - “Ta thật sự hy vọng y có thể
sống đợi đến khi ta gặp y”.
- “Ta có thể bảo đảm y tạm thời vẫn không thể chết” - Ngô Thiên cũng
cười cười - “Ta còn có thể bảo đảm ngươi rất mau chóng gặp được y”.