BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 227

Giữa thắng phụ thành bại đã mỏng manh tới như vậy, cho nên con người

hà tất phải tranh đoạt hơn thua?

Mũi kiếm lạnh ngắc dán sát cổ Diệp Khai, tay cầm kiếm của Mã Sa đã

hoàn toàn cứng đơ, trên cổ họng gã ghim ngập một mũi phi đao xem ra rất
bình phàm, rất bình phàm.

Phi đao dài ba tấc bảy phân.
Vết thương trên cổ họng Mã Sa lúc này mới có máu tươi từng giọt từng

giọt phún ra, ánh mắt của gã lại tràn đầy nét ngờ vực không tin và khủng
bố.

Diệp Khai không quay đầu, chàng đương nhiên tin tưởng một đao của

mình tuyệt không thể thất thủ.

--- Tiểu Lý Phi Đao có lần nào thất thủ qua đâu?
Nhưng Diệp Khai lại nghe thấy một tiếng thở dài, một tràng tiếng vỗ tay.
- “Tuyệt vời” - Một thanh âm thở dài rất bình phàm - “Tuyệt luân”.
Thanh âm cách Diệp Khai rất xa, cho nên Diệp Khai quay mình, vừa

quay đầu chàng đã nhìn thấy một người rất bình phàm đứng xa xa dưới cây
cổ tùng.

Con người đó đương nhiên là người hồi nãy bỗng thất tung, con người

đó đương nhiên cũng là người truyền đạt mệnh lệnh của Vương lão tiên
sinh, Ngô Thiên.

- “Ta vốn đã nghĩ ngươi nhất định không sống nổi” - Ngô Thiên lại thở

dài - “Nghĩ không ra người chết không ngờ lại là y”.

Diệp Khai cười cười.
- “Ngươi từ khi nào mới nghĩ ra y mới chân chính là người thứ ba muốn

giết ngươi?” - Ngô Thiên hỏi.

- “Lúc y bước tới” - Diệp Khai đáp.
- “Lúc y bước tới?” - Ngô Thiên hỏi - “Lúc đó cả ta cũng nghĩ ngươi đã

chịu kết giao bằng hữu với y, ngươi làm sao lại có thể nghĩ ra là y muốn
giết ngươi?”

- Bởi vì bước đi của y quá cẩn thận, chừng như sợ đạp chết kiến vậy.
- Cẩn thận một chút có gì là không tốt?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.