BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 226

nghĩ tới đường lui cho mình.

Cho nên y đã chết.
* * * * *
Diệp Khai rõ ràng đã hoàn toàn không có tâm ý đề phòng, hơn nữa hoàn

toàn không còn đất tránh né, Mã Sa nhìn đúng điểm đó, khi một kiếm của y
đâm ra, cảm giác trong tâm khoái trá như một người câu cá có cảm giác cần
câu đang trì kéo, biết cá đã cắn câu.

Không tưởng tượng được giữa một sát na đó, tay Diệp Khai đột nhiên

giương ra, từ một bộ vị Mã Sa tuyệt đối không tưởng tượng nổi mà giương
ra.

Sau đó Mã Sa nghe thấy đao thanh rít gió, tiếng đao phong phá không

bắn ra.

Đao thanh!
Mã Sa chỉ nghe thấy đao thanh, y không nhìn thấy đao.
Y căn bản không nhìn thấy đao, hay đao quang, y chỉ nghe thấy đao

thanh, sau đó người y đã ngã gục.

Kiếm của Mã Sa còn đâm chưa tới ót Diệp Khai, y chợt có cảm giác trên

cổ của mình có một cơn đau bi thống.

Y đương nhiên biết đó là cảm giác khi bị đao đâm thấu, nhưng y căn bản

không nhìn thấy đao của Diệp Khai.

Y đương nhiên biết rõ Diệp Khai là truyền nhân duy nhất của Tiểu Lý

Phi Đao.

Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát.
Gần trăm năm nay trong giang hồ chưa từng có ai hoài nghi câu nói đó.
Từ sau khi Thượng Quan Kim Hồng chết dưới phi đao của Lý Tầm

Hoan, càng không có ai có thể hoài nghi.

Lúc khoảng cách giữa mũi kiếm của Mã Sa và ót của Diệp Khai chỉ còn

một tấc, phi đao của Diệp Khai đã đâm xuyên cổ họng y.

Gần sát chỉ thiếu một tấc.
Một tấc đã quá đủ.
--- Khoảng cách giữa sống và chết, thông thường còn ngắn hơn một tấc,

giữa thắng phụ thành bại thông thường cũng càng ngắn hơn một tấc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.