BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 239

Trước triền núi là một phiến thảo nguyên mênh mông, tiếp nối trời xanh,

gió trên núi càng lạnh, gió lùa đám cỏ cao chập chùn như sóng nước ba đào
giữa trùng dương.

Thần sắc của Mã Không Quần càng bi thương, lẩm bẩm:
- Con gái của Mã Không Quần...
Lão đột nhiên quay mình nhìn xa xăm, qua một hồi rất lâu mới từ từ hỏi:
- Hiện tại ngươi đã nhìn thấy gì?
- “Thảo nguyên” - Phó Hồng Tuyết đáp - “Mặt đất”.
- Có nhìn thấy biên giới của vùng đất này không?
- Không nhìn thấy.
- “Vùng đất một mảnh nhìn không thấy biên giới này là của ta” - Mã

Không Quần kích động thốt - “Tất cả sinh mệnh trên mặt đất đó, tất cả tài
sản trên mặt đất đó, cũng toàn bộ đều thuộc về ta, cội rễ của ta đã ăn sâu
trong vùng đất này”.

Phó Hồng Tuyết lắng nghe, hắn chỉ còn nước lắng nghe, bởi vì hắn thật

sự không hiểu Mã Không Quần hôm nay đem hắn đến nơi đây, nói lên
những câu đó, là có dụng ý gì?

- “Căn cội của ta ở đây, Mã Phương Linh lại là mạng của ta” - Mã Không

Quần thốt - “Vô luận là ai giết nó, đều nhất định phải trả một cái giá rất
lớn”.

Nghe câu nói đó của lão, Phó Hồng Tuyết chầm chậm đưa thị tuyến về

phía ngôi mộ mới.

--- Người chôn dưới mộ phần đó thật sự là Mã Phương Linh?
Gió đùa cây cỏ, cơn kích động của Mã Không Quần phảng phất đã bị gió

lạnh cuốn đi mất, thần sắc của lão dần dần bình tỉnh trở lại, một hồi lâu sau
mới thở dài nhè nhẹ.

- “Ta tuy không tận mắt chứng kiến ngươi giết Mã Phương Linh, nhưng

ngươi cũng vô phương chứng minh người giết không phải là ngươi” - Mã
Không Quần chú thị nhìn hắn.

- Ta không thể.
Mã Không Quần đột nhiên lại quay mình, lại đối diện thảo nguyên bao la

không bờ bến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.