BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 290

- “Không tin” - Kim Ngư cố ý nháy nháy mắt - “Cả một câu cũng không

tin”.

Vương lão tiên sinh cố ý thở dài:
- Vậy ngươi bất tất phải nghe ta nói, đi nhìn sáu người chết đó đi.
- “Tôi đương nhiên không thể đi xem, tuyệt không thể xem thêm lần nữa,

bởi vì...” - Nàng lại cười tươi - “Bởi vì tôi đã sớm xem rõ rồi”.

- Ồ? Xem hồi nào?
- Lúc miệng tôi đang nói “tuyệt không muốn xem”.
- “Sao ta không biết vậy kìa?” - Vương lão tiên sinh cố ý tròn xoe mắt.
- Khi nữ nhân muốn nhìn nam nhân, làm sao có thể để nam nhân biết

được.

- Nhưng bọn chúng đều đã chết.
- “Chết cũng là nam nhân” - Kim Ngư cười đáp - “Trong mắt nữ nhân

bọn tôi mà nhìn, nam nhân là nam nhân, không cần biết là sống hay chết”.

- “Hay, nói rất hay” - Vương lão tiên sinh lại cười lớn - “Cũng chưởi rất

hay”.

Lão cười lớn, Kim Ngư lại không cười, thần sắc của nàng đột nhiên biến

thành rất nghiêm túc, đột nhiên thốt:

- Tôi quả thật đã nhìn kỹ thi thể của sáu người chết đó, hơn nữa đã phát

hiện một chuyện rất kỳ quái.

- Ồ? Chuyện gì?
- “Sáu người đó đều bị hai người khác nhau giết chết, nhưng bộ vị vết

thương của bọn họ lại hoàn toàn giống nhau, chỉ là vết thương do vũ khí
khác nhau” - Sau khi Kim Ngư nói ra cảm nghĩ của mình, lại lập tức tu
chính - “Không phải là sáu người đều giống nhau, mà là ‘số năm’ và ‘số
sáu’ giống nhau, ‘số mười lăm’ và ‘số mười sáu’ giống nhau, ‘số hai mươi
lăm’ và ‘số hai mươi sáu’ giống nhau”.

Vương lão tiên sinh gật đầu tán thưởng.
- “Không những bộ vị vết thương đều cùng một chỗ, hơn nữa cả chiêu

thức và lực lượng một chiêu trí mệnh giết chết bọn họ đều giống nhau,
tuyệt đối dùng một thứ thủ pháp giống nhau” - Kim Ngư thốt - “Chỉ là binh
khí khác nhau”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.