BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 306

Hôm nay trong tửu lâu hào hoa ăn uống no nê, ngày mai không chừng

chết dưới cống rãnh; hôm nay tình tứ thề non hẹn biển, ngày mai không
chừng bị đá văng ra khỏi cửa bẹp rúm; hôm nay làm đại gia quyền uy ngất
ngưỡng, ngày mai không chừng đã thành ăn mày cúi lòn dưới ống quần
người ta.

--- Thế sự nhiều biến hóa, có ai có thể biết “ngày mai” của mình có thể

ra sao?

Cho nên làm người nên trân quý “hiện tại”, nắm chặt lấy hiện tại, cũng

duy có hiện tại mới là chân thật nhất.

--- Sao lại cần phải đợi đến lúc mất mát mới hối hận tại sao không trân

quý đoạn “quá khứ” đó?

* * * * *
Trăng sao đầy trời, bóng đêm thâm trầm.
Phong Linh bày biện đồ ăn xong mới ra khỏi nhà bếp, đi ra vườn, đang

chuẩn bị gọi Phó Hồng Tuyết vào ăn, nàng chợt nhìn thấy một lão thái bà
đầu bạc trắng, tả thủ chống một thanh quải trượng, hữu thủ vác một bao bố
xanh, đi một mình dọc theo sơn lộ, lưng còng giống như lưng tôm.

Nhìn thấy lão thái bà đó, Phong Linh nhíu mày:
- Xung quanh đây còn có nhà người khác sao?
- “Không có” - Phó Hồng Tuyết hững hờ đáp - “Gần nhất cũng phải

ngoài bảy tám dặm dưới chân núi”.

Phong Linh không hỏi nữa, lúc đó lão thái bà đã bước tới ngoài vườn,

thở hổn hển cười hỏi:

- Hai vị có muốn mua trứng gà không?
Phong Linh chợt cười hỏi:
- Trứng gà mới hay cũ?
- “Đương nhiên là mới rồi” - Lão thái bà cười đáp - “Không tin ngươi cứ

rờ xem, vẫn còn nóng đó”.

Lão thái bà bước vào vườn, ngồi chồm hỗm tháo miệng bao bố ra, trứng

gà trong bao quả nhiên vừa to vừa tròn, lão thái bà giơ một quả trứng, lại
cười thốt:

- Trứng gà mới ăn sống bổ nhất, luộc ăn cũng rất...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.