BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 305

Phó Hồng Tuyết ngồi trên một cái ghế gỗ trong vườn, đôi mắt đen sì

mang đậm nỗi tịch mịch vô biên đang ngưng chú nhìn Phong Linh đang
lăng xăng dưới bếp.

Ngày an tĩnh, thê tử hiền thục mỹ lệ, gia đình yên ấm, chính là cuộc sống

mà mỗi một lãng tử đều khao khát.

Mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghĩ, cần cù cày cấy, sáng sớm đã

quần quật ngoài đồng, tối về mình mẫy đầy mồ hôi sình đất.

Người vợ hiền thục, đôi tay nhu hòa mềm mại đã lúi húi xào nấu mấy

món đồ ăn cho gã, hâm nóng một hồ rượu, sau đó ngồi ăn chung với gã,
thậm chí còn uống với gã một hai chén.

Đó là thứ sinh hoạt điềm mật khoái lạc làm sao.
--- Chỉ tiếc thứ sinh hoạt đó xa vời như khoảng cách giữa sao trên trời và

đám lãng tử, xa quá xa.

Xa đến mức làm cho bọn lãng tử quên rằng thứ sinh hoạt đó tồn tại.
Nếu quả người đang xào nấu đồ ăn trong nhà bếp là người yêu của Phó

Hồng Tuyết, nếu quả căn nhà nhỏ giữa núi non chính là tổ ấm khoái lạc
điềm mật của bọn họ, Phó Hồng Tuyết có chịu sống những ngày như vầy
không?

Vấn đề đó không ai biết đáp án.
Cả Phó Hồng Tuyết cũng vô phương hồi đáp --- không phải là vô

phương, mà là không chịu nghĩ đến vấn đề đó, thậm chí không dám nghĩ
đến vấn đề đó.

Cho nên hắn rất mau chóng thu hồi mục quang, quay đầu nhìn dàn phong

linh treo dưới mái hiên đang đung đưa leng keng vang vọng.

Dàn phong linh đó là do Phong Linh treo lên.
Cơn gió núi theo bóng đêm ùa tới, lòng vòng quanh dàn phong linh, cũng

mang theo mùi thơm đồ ăn từ trong nhà bếp.

Lại ăn tối, một ngày lại mau chóng đi qua, rồi “ngày mai” lại đến.
- “Ngày mai” sẽ là một ngày ra sao?
Đó cũng là chuyện mà bọn lãng tử không dám nghĩ đến.
Qua một ngày tính một ngày, hôm nay có ăn, ngồi xuống ăn, hôm nay có

uống, ngồi xuống uống, còn “ngày mai”, đó là chuyện của ngày mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.