BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 307

Khuôn mặt của lão thái bà chợt méo mó, bà ta đột nhiên giơ tay, tựa hồ

muốn quăng trứng gà trong tay ra, nhưng người đã té ngửa.

Người của lão thái bà vừa ngã xuống đất, liền thấy bóng một hắc ý nhân

từ sau núi bay ra, nhấp nhô ba bốn cái nhún, đã phóng vào tới vườn, không
nói gì hết, giật lấy bao trứng gà của lão thái bà, quăng thật xa, rớt vào bóng
tối.

Sau đó lại nghe “oành” một tiếng, hỏa quang bắn tung tóe cùng lá cây

đất đá, khói tỏa mịt mù.

Đợi đến khi hỏa quang tiêu tán, đất đá rơi lạo xạo hết, hắc y nhân mới

thở dài một hơi:

- Nguy hiểm thật.
Phong Linh biến sắc, không nói nổi tiếng nào, đôi mắt nàng chăm chăm

nhìn lão thái bà ngã dưới đất.

Phó Hồng Tuyết lại không có phản ứng gì, hắn vẫn lạnh lùng đứng đó,

ánh mắt lãnh đạm vẫn lạnh lùng nhìn thẳng đâu đó trong bóng tối.

Hắc y nhân quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết:
- Các hạ có lẽ nào không nhìn ra lão thái bà đó là ai?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Hắc y nhân chợt hạ thấp giọng:
- Bà ta là người Vạn Mã đường phái đến hành thích các hạ.
- “Vạn Mã đường?” - Phó Hồng Tuyết hỏi.
- Phải, ta từ...
Hắc y nhân còn chưa nói hết lời, thân người chợt cong oằn, mặt đã biến

hình, khóe miệng ứa máu, máu vừa chảy ra đã biến màu đen bầm.

Vừa nhìn thấy tình hình đó, sắc mặt Phong Linh cũng biến đổi.
Song thủ của hắc y nhân ôm bụng, người loạng choạng té quỵ, bập bẹ

thốt:

- Mau... mau... Trong cái bình gỗ trên người ta có giải dược... mau...
Phong Linh đang muốn chạy qua lấy, Phó Hồng Tuyết lại nắm giữ nàng

lại.

Thần tình của hắc y nhân càng thống khổ, đanh giọng thốt:
- Cầu xin ngươi... mau... mau... chần chờ nữa là không kịp...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.