BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 367

Ý tứ đại biểu cho anh hùng, thông thường là lãnh khốc, tàn nhẫn, tịch

mịch, vô tình?

Từng có người định nghĩa hai chữ “anh hùng”: giết người như nhổ cỏ,

đánh bạc như điên, uống rượu như khát nước, hiếu sắc như mạng!

Đương nhiên, đó tịnh không nhất định là tuyệt đối, anh hùng cũng có

một hạng khác.

Một hạng khác như hạng Lý Tầm Hoan.
Nhưng hạng anh hùng như Lý Tầm Hoan có bao nhiêu người trên thế

gian này?

Không cần biết là hạng anh hùng nào, bọn họ có lẽ chỉ có một điểm

tương đồng --- vô luận muốn làm hạng anh hùng nào, đều tuyệt không phải
chuyện dễ dàng thích thú gì.

Kinh Vô Mạng đưa mục quang từ hữu thủ của mình lên nhìn Diệp Khai

trước cửa, sau đó mới chầm chậm thốt:

- Ta tên là Kinh Vô Mạng.
- Ta biết.
- “Niềm hối tiếc lớn nhất cả đời này của ta là không thể cùng Lý Tầm

Hoan chân chính giao thủ qua” - Kinh Vô Mạng ngừng một chút, đợi cho
thanh âm tan biến trong tai Diệp Khai, lại mở miệng - “Ngươi tên là Diệp
Khai?”

- Diệp trong lá cây, Khai trong khai khẩu.
- Ngươi là đồ đệ duy nhất của Lý Tầm Hoan?
- Tiếc là không thể tập thành đồ đệ thứ hai thứ ba của sư phụ.
Kinh Vô Mạng lại ngưng chú nhìn Diệp Khai:
- Phi đao của ngươi đâu?
- Ở đây.
- Ở đâu?
- “Ở nơi nên ở” - Diệp Khai điềm đạm đáp lời.
--- Nơi nào mới là nơi nó nên ở? Chỗ yếu hại trên mình cừu nhân?
Câu trả lời của Diệp Khai rất diệu kỳ, Kinh Vô Mạng lại nghe không rõ,

cho nên ánh mắt xám đục chết chóc của y đột nhiên lóe một tia sáng buông
lơi, nhưng rất mau chóng tiêu tán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.