BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 369

đó là vì thống khổ và cừu hận sinh ra.

Cả người y làm cho người ta có cảm giác không còn cần dùng tiều tụy,

già nua để có thể hình dung, chỉ cần dùng một chữ “lão” mới có thể hình
dung.

- “Ngươi thật sự không giống người ba mươi tám tuổi” - Diệp Khai chiếu

theo sự thật mà nói - “Ngươi nhìn tối thiểu cũng cỡ năm mươi tám tuổi”.

- “Phải, bộ dạng của ta nhìn tối thiểu cũng cỡ năm mươi tám” - Kinh Vô

Mạng gật gật đầu - “Đó là vì suốt mười chín năm qua, ta so với người khác
còn ‘già’ thêm mười chín năm nữa”.

So với người khác còn “già” thêm mười chín năm? Đích xác là vậy,

người khác tuy thống khổ, cũng chỉ bất quá là mười chín năm, y lại so với
người khác còn thêm vào mười chín năm cừu hận.

Trên thế gian, cái dễ dàng làm cho người ta già nhất chỉ có hai thứ, cừu

hận và tơ tình.

Tơ tình làm cho người ta ảm đạm tiêu hồn, cừu hận lại có thể gặm nhấm

người ta tới tận xương cốt, cho tới chết mới thôi.

* * * * *
- “Đã mười chín năm” - Kinh Vô Mạng không ngờ đã thở dài - “Mười

chín năm nay ta không giờ nào phút nào không chờ đợi ngày cùng Lý Tầm
Hoan quyết thắng bại một trận, nhưng cho đến hôm nay ta gặp ngươi, ta
mới phát giác một chuyện, cả đời này ta đừng mong thắng được Lý Tầm
Hoan, ngươi có biết vì sao không?”

- Vì sao?
- Vì cừu hận.
- Cừu hận?
- “Ta vì cừu hận mà sống, lại cũng vì cừu hận mà bại” - Kinh Vô Mạng

đáp - “Ta cho dù có khổ luyện thêm mười chín năm nữa, vẫn vô phương
thắng được Lý Tầm Hoan, bởi vì trong tâm ta phần nhiều chỉ có cừu hận,
trong tâm Lý Tầm Hoan lại chỉ có khoan thứ”.

Diệp Khai không hiểu ý tứ câu nói đó. Kinh Vô Mạng đương nhiên cũng

biết chàng không hiểu, cho nên liền giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.