BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 386

Bọn họ uống không phải là rượu mừng, càng không phải là rượu buồn,

cái bọn họ uống là hào tình giữa nam nhân với nam nhân.

Hai chén rượu rất mau chóng chui thấm bao tử của hai người, chén vừa

đặt xuống, Tiêu Biệt Ly lập tức lại rót hai chén.

- “Chén rượu này ta nhất định phải kính ngươi” - Tiêu Biệt Ly nâng chén

- “Bởi vì uống xong chén rượu này, ngươi sẽ đi một chuyến viễn hành”.

- Viễn hành?
- “Phải” - Tiêu Biệt Ly đáp - “Ngươi sẽ đi đến Lạp Tát, thánh địa trong

mắt người Tạng”.

- Lạp Tát? Ta tại sao phải đến Lạp Tát?
- Vì Diệp Khai.
- “Diệp Khai?” - Phó Hồng Tuyết ngẩn người - “Gã gặp nguy hiểm?”
- Gã đã thất tung.
* * * * *
Bình minh xuyên phá tầng mây, chiếu lên cột cờ cao vời vợi như không

thể nào với tới được.

Cờ xí trên cột cờ tuy còn đó, lại đã không còn vẻ nghênh phong phất

phới, uy phong lẫm liệt của Quan Đông Vạn Mã đường mà Phó Hồng
Tuyết nhìn thấy mấy ngày trước đây.

Cờ xí tuy vẫn còn có thể nhìn thấy dòng chữ “Quan Đông Vạn Mã

đường”, nhưng đại bộ phận đã bị thiêu hủy, cả mặt cờ không những rách
rưới dơ bẩn, còn để mạng nhện giăng phủ chiếm cứ.

Lá cờ đó chỉ cần liếc một cái là biết không phải chỉ mới biến thành như

vậy, tối thiểu cũng đã trải qua thời gian mười năm.

Mười năm.
Sự huy hoàng hùng phong của Vạn Mã đường lại không còn thấy nữa, lại

khôi phục tình cảnh như đêm đầu lúc Phó Hồng Tuyết mới đến tiểu trấn.

Phòng ốc tàn khuyết, tường vách bong mục, đồ đạc đóng bụi dày cộm, đi

đâu cũng thấy tình cảnh bại hoại.

Vạn Mã đường mười năm sau khôi phục phồn hoa một cách kỳ diệu, lại

biến thành nguyên trạng hoang lương một cách kỳ diệu.

Nhìn thấy tình cảnh đó, Phó Hồng Tuyết không khỏi ngây người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.