BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 448

- Khi bọn ngươi bắt đầu quyết chiến, Vương Linh Hoa nhất định để

ngươi biết Diệp Khai và Âm Bạch Phụng, cũng như Phong Linh, đều đã lọt
vào tay lão, lúc đó ngươi còn có thể bạt đao không?

Không thể, vô luận là ai dưới tình huống đó, đều không thể bạt đao.
Một bằng hữu lợt lạt như nước, một người mẹ không phải mẹ ruột sinh

nặng đẻ đau, lại là thân nhân có ơn dưỡng dục, một người...

Mục quang của Phó Hồng Tuyết lạc lên mặt nàng:
- Chuyện Phong Linh thật sự là do lão an bài?
- Phải, nhưng kết quả lại ngoài ý tưởng của ta.
Thanh âm đó là thanh âm của Vương Linh Hoa, người của lão cũng đã

xuất hiện ở ngoài cửa.

Nhìn thấy Vương Linh Hoa xuất hiện, sắc mặt của Bạch Y Linh trắng

nhợt, phảng phất như một đứa trẻ làm sai bị phụ thân bắt được.

Phó Hồng Tuyết lại vẫn lạnh lùng, không có một chút kinh sợ.
Vương Linh Hoa vẫn cười rất hòa nhã, lão từ từ đi vào phòng, nhìn Phó

Hồng Tuyết, từ từ nói:

- Hồi sáng ta đã nói qua, chuyện Phong Linh tuy do ta thiết kế, nhưng sự

báo thù của nàng lại vượt ngoài ý liệu của ta.

Lão nhìn Phó Hồng Tuyết, từ tốn nói:
- Sự báo thù của nàng đến sau này đã biến thành yêu.
Biến thành yêu?
- “Nàng thật sự đã yêu ngươi” - Vương Linh Hoa gằn từng tiếng.
Nghe thấy câu nói đó, biểu tình của Phó Hồng Tuyết đã có chút biến đổi,

biến thành vừa cao hứng, vừa khủng hoảng.

Cao hứng là vì hắn biết tâm hắn không xót xa, khủng hoảng là vì hắn biết

mình càng vô phương bạt đao.

* * * * *
Quyết chiến còn chưa đến, Phó Hồng Tuyết đã bại.
Tất cả mọi chuyện đến lúc này phảng phất đã nên kết thúc, thắng đương

nhiên là Vương Linh Hoa, cho nên nụ cười của lão càng thêm hòa nhã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.