BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 53

Trăm ngàn tia sáng đó, không ngờ đã hợp thành một người.
Một con người sống.
Nhìn con người do những tia sáng đó hợp thành, Phó Hồng Tuyết đột

nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh từ cốt tủy thâm sâu bắn ra, đôi mắt hắn
ngập tràn vẻ kinh khiếp đóng đinh trên con người đó.

Con người đó cũng nhìn Phó Hồng Tuyết, y không những mỉm cười, cả

ánh mắt cũng có ý cười, nhưng cái cười của y tịnh không thể dung hóa nỗi
kinh khiếp của Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết trợn mắt lẳng lặng nhìn từ đầu tới chân người đó, sau đó

lại chằm chằm nhìn một thanh kiếm đỏ tươi trên tả thủ của y.

Đỏ tươi như màu tường vi, lại còn đỏ hơn cả máu.
Tường Vi kiếm.
Tường Vi kiếm của Yến Nam Phi.
Con người những tia sáng đó hợp thành, lại chính là Yến Nam Phi mấy

năm trước đã chết dưới đao của Phó Hồng Tuyết.

- “Ngươi khỏe chứ?” - Thanh âm của Yến Nam Phi vẫn thu hút như xưa.
Phó Hồng Tuyết nghe thanh âm của y, lại không biết trả lời làm sao.
- “Chỉ bất quá mới mấy năm không gặp, ngươi lẽ nào đã quên ta là ai?” -

Nụ cười của Yến Nam Phi càng tươi - “Ta là Yến Nam Phi”.

- “Ngươi thật ra là...” - Phó Hồng Tuyết nghe thanh âm của mình run

run.

- “Là người? Hay là quỷ?” - Yến Nam Phi thốt - “Nếu quả bằng vào loài

người bọn ngươi mà nói, ta hiện tại nên coi là quỷ”.

- “Loài người?” - Phó Hồng Tuyết cuối cùng cũng là Phó Hồng Tuyết,

rất mau chóng khôi phục sự trấn định - “Ngươi lẽ nào không phải là
người?”

- Sống là người, chết biến thành quỷ.
- “Nói vậy ngươi đã là quỷ?” - Nụ cười lạnh đã xuất hiện nơi khóe miệng

của Phó Hồng Tuyết.

- “Lúc mới chết, ta đã làm quỷ một lúc”. - Yến Nam Phi cười đáp -

“Cũng may ta đã ngộ kiến Hắc Ám Vương Tử”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.