BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 62

động.

Bao nhiêu người tụ tập một chỗ, một chút tiếng động cũng không có, tình

hình này chỉ có một khả năng: đã có chuyện trọng đại phát sinh.

Từ lúc tờ mờ đuổi theo tiếng hát cho đến bây giờ, cũng chỉ bất quá

khoảng một canh giờ, có lẽ nào trong khoảng thời gian đó, Vạn Mã đường
lại xảy ra chuyện gì?

Vừa tiến nhập nơi tiếp tân, mọi người quả nhiên đều có mặt, mỗi một

người đều nhướng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, biểu tình trên mặt phảng phất
xem Phó Hồng Tuyết như là ôn thần.

Cả một Diệp Khai luôn luôn mỉm cười cũng trầm tư trầm trọng mặt mày.
Thị tuyến của Phó Hồng Tuyết quét qua mặt từng người, cuối cùng dừng

lại trên mặt Mã Không Quần đang ngồi trên ghế tận đầu bên kia.

Trên mặt Mã Không Quần không có tới một chút biểu tình, đôi mắt sáng

trưng hữu thần đã biến mất vẻ anh minh, đôi mắt lão tịnh không nhìn Phó
Hồng Tuyết, chỉ trực chỉ nhìn chằm chằm lên một tấm vải bố trắng đặt trên
bàn.

Phó Hồng Tuyết lúc đó mới phát giác dưới tấm vải bố trắng có một

người.

Trên tấm vải bố trắng đã nhuốm vết máu, vết máu còn đỏ tươi, còn ẩm

ướt, đương nhiên người dưới tấm vải mới được khiêng đặt đó. Hơn nữa lại
không động đậy, nếu đã chết, chết cũng không lâu lắm.

Người đó là ai? Phó Hồng Tuyết lại quét mắt nhìn mọi người thêm một

lượt, Diệp Khai, Công Tôn Đoạn, Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, Mộ
Dung Minh Châu, Lạc Lạc Sơn... Tất cả mọi người đều ở đây, vậy người
bên dưới tấm vải bố trắng là ai? Mọi người đều ngồi quanh bàn, trước mặt
bày biện đồ ăn, chén dĩa còn bốc hơi nghi ngút, nhưng không có người nào
động tới đũa.

Trên bàn lại có một phần đồ ăn còn dư, Phó Hồng Tuyết chầm chầm đi

tới đó, ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng đồ ăn, uống một muỗng canh.

Đợi đến lúc hắn ăn xong, Mã Không Quần mới điềm đạm nói:
- Còn sớm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.