BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 148

Mã Phương Linh hừ một tiếng:
- Tại sao không thể?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ biết!
Mã Phương Linh lại hừ một tiếng:
- Làm sao ngươi biết?
Diệp Khai mỉm cười:
- Có người nói với tại hạ!
Mã Phương Linh chớp mắt:
- Ai?
Diệp Khai nhìn bàn tay chàng, buông từng tiếng:
- Người chết tố cáo...
Mã Phương Linh kêu lên:
- Người chết?
Diệp Khai gật đầu tiếp:
- Cô nương biết không, người chết có lúc nói năng được đó. Bất quá,

cách nói năng của họ, không giống với cách nói năng của người sống.

Mã Phương Linh kinh hãi, nhìn sửng chàng.
Một phút sau, nàng lẩm nhẩm:
- Ngươi tin được lời nói của kẻ chết?
Diệp Khai gật đầu, miệng nở một nụ cười bí mật.
Chàng tiếp luôn:
- Chỉ có những gì do kẻ chết tố cáo, mới vĩnh viễn là sự thực! Bởi lẽ giản

dị... là người chết không cần lừa ai!

Bàn tay nắm chặt của người chết đã mở ra rồi, những ngón tay uốn cong

trở nên cứng rắn.

Người chết nói năng được hay không, cái đó không vội bàn làm gì.
Điều chắc chắn là người chết không bao giờ tự mình buông lỏng các

ngón tay nắm chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.