Mã Phương Linh mỉm cười:
- Họ không phải những đứa con nít, tự họ ra về thì có quan hệ gì? Ngươi
thở than cái chi chứ?
Diệp Khai lại thở dài đáp:
- Chỉ vì, mười ba người đến, thì một chết, mười một thất tung!
Mã Phương Linh mở to mắt:
- Người chết là ai?
Diệp Khai lại thở dài lượt nữa:
- Phi Thiên Tri Thù!
Mã Phương Linh hỏi dồn:
- Còn thất tung?
Diệp Khai kể:
- Lạc đại tiên sanh, Mộ Dung Minh Châu cùng chín người tùy hành với
hắn.
Mã Phương Linh sửng sốt:
- Họ đi đâu?
Diệp Khai từ từ thốt:
- Địa phương này thường phát sanh lắm quái sự!
Bỗng, Mã Phương Linh bật cười, đáp:
- Biết đâu ngươi không đa nghi quá độ! Biết đâu họ chẳng trở lại đông
đủ.
Diệp Khai lắc đầu, rồi hỏi:
- Tại hạ có thể tùy tiện theo xe các vị đến phía trước kia chăng?
Mã Phương Linh đáp:
- Đương nhiên là được! Bất quá... ngươi đến phía trước đó để làm gì?
Diệp Khai đáp:
- Tìm những người mà tại hạ không thấy.
Mã Phương Linh cau mày:
- Làm sao ngươi biết được họ còn ở trong vùng phụ cận? Biết đâu họ
chẳng đi theo những con đường khác về mất đất rồi?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không thể có việc đó!