BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 162

Bỗng Phó Hồng Tuyết quay mình bước về phía cửa, với dáng lết đi như

lúc nào.

Công Tôn Đoạn nhổ phẹt một bãi nước bọt trên nền nhà nói:
- Thì ra con dê có tật thọt chân.
Phó Hồng Tuyết bước nhanh hơn
Công Tôn Đoạn bật cười ha hả:
- Cút đi là phải. Trở về chuồng đi là hơn. Nếu để cho lão gia gặp lại lần

nữa là đôi chân phải cụt luôn, chứ không chỉ thọt mà thôi đâu.

Y kéo ghế ngồi xuống rồi vỗ tay xuống bàn quát:
- Đem rượu đây. Rượu ngon.
Bên ngoài cửa, một người quát:
- Đem rượu đây. Rượu ngon.
Diệp Khai bước vào, có dắt theo một con dê.
Công Tôn Đoạn trừng mắt nhìn chàng. Chàng không nhìn trả chỉ tìm ghế

ngồi xuống.

Không rõ vô tình hay cố ý, chàng ngồi đối diện với Công Tôn Đoạn.
Công Tôn Đoạn cười lạnh nhưng không nói gì, lại quát:
- Rượu, đem đây gấp.
Diệp Khai cũng đập tay xuống bàn gọi:
- Rượu. Đem gấp.
Tự nhiên là phải có rượu gấp.
Diệp Khai rót đầy chén rượu song không uống mà lại xách ngửa đầu con

dê lên, cho nó há mồm ra, rồi chàng đổ ụp chén rượu vào mồm nó.

Công Tôn Đoạn cau mày.
Tiêu Biệt Ly bật cười thành tiếng.
Diệp Khai ngẩng mặt lên không cười ta:
- Thì ra người uống sữa dê còn con dê lại uống rượu.
Công Tôn Đoạn biến sắc, vụt đứng lên quát:
- Các hạ nói gì?
Diệp Khai cười nhạt:
- Tại hạ nói vơí dê mà, chẳng lẽ các hạ là dê?
Tiêu Biệt Ly cười lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.