BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 160

Tiêu Biệt Ly cười nhẹ, vẫy tay gọi nhưng Công Tôn Đoạn không trông

thấy. Y chỉ thấy Phó Hồng Tuyết.

Đôi mắt y như đôi mắt chim ưng nhìn con mồi chết giữa cánh đồng.
Rồi sữa dê tươi cũng được mang ra. Phó Hồng Tuyết miễn cưỡng hớp

một ngụm. Sau đó y cau mày.

Công Tôn Đoạn bắt đầu khiêu khích:
- Chỉ có loại dê mới uống sữa dê.
Phó Hồng Tuyết vờ không nghe, uống tiếp một ngụm nữa.
Công Tôn Đoạn cất giọng cao hơn:
- Thảo nào ở đây lại chẳng có mùi dê nồng nặc. Thì ra ở đây có con dê

thúi.

Phó Hồng Tuyết vẫn lờ đi, không nói gì. Song tay y nắm chặt chuôi đao

hơn, gân xanh vồng lên chằn chịt.

Công Tôn Đoạn chợt bước tới, đấm tay xuống bàn kêu ầm lên một tiếng,

quát:

- Đi nơi khác.
Phó Hồng Tuyết nhìn chén sữa dê chứ không nhìn Công Tôn Đoạn, từ từ

hỏi:

- Các hạ bảo tại hạ đi?
Công Tôn Đoạn gằn từng tiếng:
- Nơi đây chỉ có người mới được ngồi. Còn dê thì ra phía sau kia, nơi đó

có chuồng dê.

Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:
- Tại hạ không phải dê.
Công Tôn Đoạn đập tay xuống bàn, hét:
- Bất chấp ngươi là cái quái gì thì cũng phải đi nơi khác. Ta thích ngồi

vào cái ghế của ngươi đó. Lão gia bảo là phải tuân.

Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ai là lão gia?
Công Tôn Đoạn gằn giọng:
- Ta. Ta là lão gia. Lão gia là ta.
Một tiếng xoảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.