BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 262

Hai đại hán mang xác Công Tôn Đoạn vào đặt lên mặt chiếc bàn dài.

Chúng âm thầm làm, xong việc rồi lại lặng lẽ lui ra.

Không một tiếng động.
Vạn Mã Đường chứng kiến sự tình mà không ai thấy mặt lão ta. Một

phần do lão đứng sau bức bình phong, nơi đó tối tăm hơn chỗ khác. Một
phần là không ai dám nhìn lão.

Cho nên chẳng ai biết thần sắc lão lúc đó như thế nào.
Lão đứng đó một lúc lâu, rồi từ từ ngồi xuống cạnh xác Công Tôn Đoạn,

nắm bàn tay lạnh cứng của Công Tôn Đoạn.

Lão không rơi lệ.
Song gương mặt của lão thì bi thảm hơn lúc lão khóc.
Lão nhìn đôi mắt của Công Tôn Đoạn. Đôi mắt mở thao láo, lòi ra ngoài,

đôi mắt biểu hiện sự thống khổ lẫn khiếp hãi và uất hận.

Suốt đời y, y sống giữa niềm sợ hãi bvà niềm thống khổ. Thỉnh thoảng

lại nổi nóng, căm hờn và hò hét.

Có thế thôi, y chẳng hưởng thụ được gì cả.
Rất tiếc người ta chỉ chú ý đến vẻ tàn bạo của y. Không ai nhìn sâu vào

lòng y để nhận thức cái chân giá trị của y.

Mưa nhẹ hạt dần dần nhưng không gian còn u ám.
Vạn Mã Đường chợt thốt:
- Con người này là huynh đệ của ta. Chỉ có y mới là huynh đệ của ta.
Chẳng rõ lão tự lẩm nhẩm hay hướng về Hoa Mãn Thiên, Vân Tại

Thiên?

Rồi lão tiếp:
- Nếu không có y thì ta khó sống đến ngày nay.
Vân Tại Thiên không im lặng được lâu hơn, buông tiếng thở dài, buồn

buồn thốt:

- Bọn thuộc hạ đều biết y là một người tốt.
Vạn Mã Đường tiếp:
- Đích xác y là một người tốt. Luận về trung hậu, thành thực thì không ai

sánh được với y. Luận về dũng cảm thì không ai sánh được với y. Nhưng
suốt đời y không có lấy một ngày vui đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.