BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 314

Y hỏi:
- Trứng đó bán như thế nào?
Lý Mã Hổ hỏi lại:
- Ngươi muốn mua?
Đoạn lão lắc đầu, tiếp:
- Không. Không thể bán cho ngươi được.
Phó Hồng Tuyết hiểu.
Ở đây, tất cả các cửa hiệu đều đóng lại trước mặt y rồi, hiệu tạp hóa cũng

không ngoại lệ.

Y muốn mua.
Y muốn đoạt cũng còn được thì cần gì phải mua. Song y không làm vậy.
Nên y muốn nổi giận. Nhưng đối tượng không phải là lão chủ nhà, không

là lão chủ hiệu tạp hóa nên y làm sao phát tiết.

Chẳng lẽ tại địa phương mênh mang này, không có một chỗ cho y dung

thân?

Bỗng, Lý Mã Hổ tiếp:
- Trứng đó không bán được cho ngươi vì là trứng sống, không ăn được.

Bên trong có thức ăn chín, ngươi theo ta.

Cả hai vào nhà sau.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Bao nhiêu tiền một bữa ăn?
Lý Mã Hổ thản nhiên:
- Mười hai lượng bạc. Thức ăn có hạn nhưng rượu vô cùng, uống bao

nhiêu cũng được.

Ăn một bữa đạm bạc mà trả mười hai lượng. Đắc thật. Có rượu cũng

bằng thừa. Vì đâu phải lúc Phó Hồng Tuyết say sưa?

Trong lúc Phó Hồng Tuyết ăn thì Lý Mã Hổ uống rượu cầm chừng, bầu

bạn với khách.

Lý Mã Hổ tặc lưỡi:
- Chẳng rõ ngươi thì sao chứ ta thì từ ngày mở cửa hiệu tạp hoá này, ta

không có bằng hữu. Chừng như chẳng ai muốn kết giao với bọn bán hàng
bặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.