BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 315

Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Chỉ có một hạng người là chân chính không có bằng hữu.
Lý Mã Hổ hỏi:
- Hạng người nào?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta.
Bởi y mang cừu hận nơi mình. Y cừu hận thiên hạ. Thiên hạ cừu hận y.
Song phương đều bỏ rơi nhau. Song phương tìm nhau để thanh toán nhau

thì còn là bằng hữu với nhau làm sao được.

Lý Mã Hổ hỏi:
- Cái vị Diệp công tử đó chẳng phải là bằng hữu của ngươi sao?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không.
Lý Mã Hổ tiếp:
- Chừng như y có vẻ xem ngươi là bằng hữu mà.
Phó Hồng Tuyết trầm gương mặt: - Chỉ vì y có cố tật.
Lý Mã Hổ cau mày:
- Cốù tật?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay: - Ai xem ta là bằng hữu thì những người

đó đều có cố tật cả. Lý Mã Hổ cười khổ: - Xem ra ta cũng có một cố tật nữa
rồi.

Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
- Ngươi?
Lý Mã Hổ gật đầu: - Bởi vì hiện tại ta muốn kết giao với ngươi.
Chừng như lão say. Mà người say thì không khi nào nói lời dối trá. Phó

Hồng Tuyết chợt buông đũa, thốt: - Bữa cơm này chẳng ngon chút nào.

Không buồn nhìn Lý Mã Hổ, y đứng lên, quay mình.
Y không muốn ai phát hiện ra thần sắc của y khi có sự biến đổi. Lý Mã

Hổ nhìn lưng y. Vai y rút xuống chuứng tỏ tâm tư đang sôi động. Lý Mã Hổ
vươn tay, mường tượng định vỗ xuống vai y. Nhưng vừa lúc đó, một làn
sáng lạnh lóe lên.

Một thanh đao đã cắm trên lưng bàn tay của Lý Mã Hổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.