BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 342

Bà đứng lên, quay mình, lấy một vò rượu, lại cười, thốt: - Tôi muốn công

tử uống say với tôi một lần.

Diệp Khai thở ra:
- Lâu lắm rồi, chưa lần nào tại hạ say thật sự!
Trầm Tam Nương thốt:
- Tuy nhiên trước khi uống say, tôi muốn công tử đáp ứng tôi một việc.
Diệp Khai gật đầu:
- Bà cứ nói!
Trầm Tam Nương tiếp:
- Công tử thừa hiểu Phó Hồng Tuyết là con người như thế nào rồi...
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ rất thích mẫu người như hắn!
Trầm Tam Nương tiếp:
- Hắn rất thông minh, học gì cũng giỏi, có điều hắn yếu tánh quá, lắm lúc

hắn có vẻ kiên cường, thực ra thì hắn miễn cưỡng làm ra vẻ cứng rắn, cái
tánh đó rất có hại khi xảy ra việc đánh nhau quan trọng!

Diệp Khai chờ, nghe, chưa vội đáp.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Tánh đó là hậu quả của một chứng bệnh y học gọi là than giản hay

Dương than phong cũng thế. Khi chứng đó phát tác, hắn không còn tự
khống chế nổi. Mà không tự chống chế nổi, là hắn mất bình tỉnh, thành ra
lúc nào hắn cũng khẩn trương sợ chứng đó phát tác. Bởi nó có thể phát tác
trong bất cứ mỗi phút giây nào. Rồi vì sợ bệnh hứng phát tác, hắn sợ luôn
việc giết người. Một khi theo đòi kẻ để báo thù, mà lại sợ giết người, thì
còn làm gì được nữa. Tôi lo ngại, hắn khẩn trương mãi, có lúc phải điên.
Thế là hỏng!

Diệp Khai cười khổ:
- Quả thật trời cao không ưu đãi con người trần tục nên bày ra những

chướng ngại như thế, ngăn chận họ thực hành mọi ý nguyện!

Trầm Tam Nương tiếp:
- Tôi có chứng kiến cảnh hắn giết Công Tôn Đoạn. Lúc đó thấy máu hắn

mửa đến mật xanh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.