BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 356

Lão phải đau hơn ai hết.
Hiệu thịt trâu, heo, dê bên kia của Đinh Lão Tứ cũng đồng số phận như

lão Trương Lão Thực song lão này vẫn có chút của riêng, do đó mà đỡ khổ
hơn.

Đêm đã tàn từ lâu. Ngọn đèn lồng trước cửa kỹ viện của Tiêu Biệt Ly

vẫn còn cháy.

Bỗng từ trong cửa, nửa thân người ló ra, một bàn tay vẫy chàng.
Người đó là Trần Đại Quan, chủ nhân một cửa hiệu tơ lụa.
Hầu hết những chủ nhân các cửa hiệu tại đây thì Diệp Khai đều quen.

Thỉnh thoảng chàng đến tìm người này hoặc người nọ để bàn chuyện
phiếm.

Nhưng hôm nay chàng khó hiểu cái vẫy tay của Trần Đại Quan. Chàng

cảm thấy có cái gì khác lạ.

Diệp Khai vào.
Bên trong không chỉ có một mình Trần Đại Quan mà hầu như bao nhiêu

người tại thị trấn đều có mặt tại đây.

Nhưng Tiêu Biệt Ly vắng mặt.
Ai ai cũng lộ vẻ trầm trọng.
Chiếc bàn trước mặt họ trống trơn, không rượu, không thịt.
Diệp Khai nhìn kỹ thì thấy mặt họ xanh rờn. Mắt họ trợn tròn, thái độ

không thân thiện mảy may.

Chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ họ biết là mình gây ra cuộc hỏa hoạn này?
Chàng mỉm cười, muốn hỏi họ là có phải họ tưởng như vậy chăng.
Đúng là họ muốn tìm người sanh sự.
Có điều người mà họ muốn tìm không phải là chàng.
Người đó là Phó Hồng Tuyết.
Họ nói với nhau, với chàng, mỗi người một câu:
- Từ ngày gã họ Phó đến thị trấn này thì tai họa theo đến đây, tai họa phát

sinh liên miên.

- Chẳng những giết người, hắn lại còn phóng hỏa.
- Trước khi hỏa hoạn phát sinh, ngươi ta còn thấy gã đến tìm Lý Mã Hổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.