BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 367

Diệp Khai thở ra:
- Ta biết không lúc nào ngươi tôn kính người khác nhưng ít nhất ngươi

cũng phải tôn kính ông ta.

Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao?
Diệp Khai đáp:
- Vì ông ấy đã thành thần.
Phó Hồng Tuyết cười mỉa:
- Thần của ngươi chứ không phải thần của ta.
Diệp Khai cau mày:
- Ngươi không tin thánh thần?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta không tin hạng người đó. Ta không thấy lão có làm cái gì đáng cho

ta tôn

kính.
Diệp Khai đưa ra lý luận: - Ít nhất ông ta không để cho Tào Tháo mua

chuộc. Oâng ta không bán rẻ bằng hữu. Phó Hồng Tuyết lắc đầu: - Người
không bán bằng hữu đâu phải là ít. Nào chỉ có một mình lão? Diệp Khai
cãi:

- Nhưng ngươi nên biết...
Phó Hồng Tuyết chận lời:
- Ta chỉ biết là nếu lão đừng cuồng vọng, tự cao tự đại thì nhà Thục Hán

đâu đến nổi mất quá sớm.

Diệp Khai thở dài:
- Ta biết rồi. Ta biết tại sao ngươi không tôn kính ông ta.
Phó Hồng Tuyết thản nhiên:
- A.
Diệp Khai tiếp:
- Những người khác tôn kính ông ấy còn ngươi thì vô luận làm gì cũng

khác biệt mọi người.

Phó Hồng Tuyết vụt tung mình lên, rời khỏi chiếc án thờ, đáp xuống đất,

bước đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.