BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 368

liền.
Diệp Khai hỏi: - Đi như vậy sao?
Phó Hồng Tuyết thốt: - Không khí ở đây ô tục lắm ta không thở nổi.

Diệp Khai thở ra: - Muốn sống trên cõi đời này thì có lúc cần phải thở thứ
không khí ô tục này. Phó Hồng Tuyết lắc đầu: - Ngươi có tư tưởng của
ngươi. Ta có tư tưởng của ta. Không quan hệ gì với nhau. Diệp Khai cau
mày:

- Tư tưởng của ngươi như thế nào?
Phó Hồng Tuyết hừ lạnh: - Không quan hệ gì đến ngươi, ngươi hỏi mà

làm gì? Diệp Khai hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không chuẩn bị sống thêm trên cõi
đời này một thời gian nữa

sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Sống thì ta tự nhiên phải sống rồi song ta sống trong cõi đời trong đó

không có ngươi.

Hắn không hề quay đầu.
Diệp Khai không trông thấy được mặt hắn nhưng vẫn thấy đôi tay của

hắn. Đôi tay đó đang đặt một tay trên đốc đao. Hiện tại thì mường tượng
hắn định bóp nát đốc đao.

Dù hắn vận lực đến đâu, hắn bóp mạnh đến đâu, đốc đao có thể nát chứ

niềm thống khổ của hắn vẫn cứ trơ trơ.

Diệp Khai lẩm nhẩm:
- Cũng có một ngày ngươi sẽ trở lại với thế giới của ta, bởi ngươi còn

phải sống, ngươi không thể không sống được.

Phó Hồng Tuyết mường tượng không nghe câu nói đó, bước đi luôn. Hắn

bước với cái dáng kéo lết một chân như lúc nào.

Dù đao của hắn có nhanh hơn kiếm của Lộ Tiểu Giai nhưng cái chân

đó...

Phó Hồng Tuyết đã đi xa rồi. Diệp Khai không giữ hắn lại, mà chàng

cũng không đề cập đến Lộ Tiểu Giai.

Bởi ít nhất cũng còn hơn ba giờ nữa, chàng không muốn Phó Hồng Tuyết

khẩn trương ngay từ bây giờ. Kéo dài sự khẩn trương đến chiều thì có lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.