BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 407

Diệp Khai thở dài:
- Cũng được! Bây giờ cô nương muốn tại hạ phải sao đây?
Đinh Vân Lâm cười lạnh:
- Phải sao? Ta muốn ngươi phải sao, là ngươi bằng lòng phải vậy?
Diệp Khai lại thở dài:
- Cũng được, miễn là cô nương chịu hiểu đạo lý thôi!
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
- Thật?
Diệp Khai gật đầu:
- Ừ!
Đinh Vân Lâm trầm ngâm một chút:
- Thứ nhất, vô luận đi đến đâu, ngươi cũng không được tách rời ta ra!
Diệp Khai đáp:
- Ừ!
Đinh Vân Lâm cắn mối, nguýt xéo Diệp Khai, tiếp:
- Ta muốn ngươi nắm tay ta, đi một vòng phố cho thiên hạ biết chúng ta

là... là... là bằng hữu. Ngươi chịu không?

Diệp Khai thở dài cười thảm:
- Nói gì nắm tay! Nắm chân cô nương mà dẫn đi, cũng được như thường!
Đinh Vân Lâm bật cười sằng sặc.
Một cơn gió nhẹ thoảng thổi qua. Gió gieo mát lòng người.
Gió mát, lời cũng mát!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.