BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 406

Diệp Khai cười khổ:
- Ít nhất, nàng cũng không hề khiêu chọc cô nương!
Đinh Vân Lâm hứ một tiếng:
- Cần gì nàng khiêu chọc ta! Thấy nàng đứng cạnh ngươi là ta ứa gan

rồi!

Người ta cứ tưởng nàng ghen vì Lộ Tiểu Giai. Ngờ đâu nàng lại ghen vì

Diệp Khai!

Những gì nàng nói với Lộ Tiểu Giai, là nàng nói cho Diệp Khai nghe!
Nàng đã đứng lên, chống nạnh hai tay vào hông, gằn từng tiếng:
- Ta tìm ngươi hơn ba tháng qua, đâu phải dễ dàng gặp ngươi! Gặp ngươi

rồi ta lại còn giúp người này người nọ! Ta hỏi ngươi, ta không xứng đáng
với ngươi ở điểm nào? Điểm nào hả? Nói mau!

Diệp Khai còn nói gì được nữa!
Đinh Vân Lâm tức tối dâm chân thình thịch. Nàng lại hỏi:
- Rõ ràng là ngươi muốn đối phó với Vạn Mã Đường. Thế tại sao ngươi

còn bênh vực con gái của lão ấy?

Diệp Khai lắc đầu:
- Đâu có gì! Đâu có? Tại hạ với nàng không mảy may quan hệ!
Đinh Vân Lâm cười lạnh:
- Ngươi nói đó nhé! Ngươi với nàng không có quan hệ, thì ta cứ giết

phăng nàng cho xong!

Đại tiểu thơ họ Đinh, từ lâu, nói sao là làm vậy! Nói được là làm được!
Nàng dợm đi ngay.
Diệp Khai hấp tấp chận lại, nhếch nụ cười khổ, hỏi:
- Nữ nhân tại hạ vốn quen biết nhiều, chẳng lẽ cô nương giết hết những

người có quen biết với tại hạ?

Đinh Vân Lâm gằn giọng:
- Ta chỉ muốn giết liễu đầu đó thôi!
Diệp Khai cau mày:
- Tại sao?
Đinh Vân Lâm buông gọn:
- Tại ta cao hứng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.